Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2225: Thánh địa (1)

“Đúng là như thế, hắn so với những phế vật lúc trước Nam Ly Quốc kính tặng tốt hơn nhiều.”
“Trưởng lão minh giám, chuyến đi này của chúng ta rất vất vả, khó khăn lắm mới đón được người này, mong rằng ngài ở trước mặt thánh chủ đại nhân nói nhiều thêm mấy lời tốt đẹp.”
Mấy người cả mặt nịnh nọt, đưa bảo vật với lão giả trong bóng tối ở trước cửa Thánh Cung, trong mắt tràn ngập trạng thái nịnh nọt.
Nghe rõ lời nói của đối phương, lại gặp loại dáng vẻ kia.
Đáy mắt Dịch Phong trầm xuống, đột nhiên cảm giác chuyện lớn không ổn.
“Đỉnh lô?!”
“Lẽ nào, đây mới là nguyên nhân Tuyết Nguyệt Thánh Cung các ngươi chiêu lãm thánh tử? Những thiên tài các nước đề cửa lúc trước, đều bị các ngươi lợi dụng!”
Nghe thấy lời chất vấn tức giận của Dịch Phong, mọi người của Thánh Cung liên tục cười to.
“Ha ha ha…”
“Thiên tài? Những tu sĩ của nước nhỏ các ngươi, cũng xứng đáng gánh vác thanh danh như thế?”
“Những người tầm thường các ngươi, có thể có tư cách trở thành đại nhân đỉnh lô, đã là vinh hạnh lớn lao, giơ tay chịu trói đi!”
“Mấy trăm năm qua đều là như thế, chưa bao giờ có người nào có thể trốn thoát, đây cũng là số mệnh của các ngươi!”
Nhìn dáng vẻ cười to xem thường của mấy người, đột nhiên trong lòng Dịch Phong lạnh như băng sương.
Hắn chưa từng nghĩ đến cậy dựa vào Tuyết Nguyệt Thánh Cung, cũng không đặt địa vị thánh tử vào trong mắt, tới đây chẳng qua là vì mở rộng tầm mắt, du ngoạn tầng bậc cao hơn mà thôi.
Cả đời này đi đến tận đây, chỉ dựa vào chính bản thân mình khổ tu!
Nhưng Dịch Phong tuyệt đối không ngờ được, Tuyết Nguyệt Thánh Địa trong truyền thuyết thế mà lại coi thiên kiêu các nước như đỉnh lô, bên dưới mặt ngoài ra vẻ đạo mạo, lại cất giấu việc ác nuốt chửng tu vi của người khác!
Đúng thật là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa!
Thánh địa?
Cách xưng hô này đúng thật là vô cùng buồn cười!
Cái gọi là Tuyết Nguyệt Thánh Địa, chẳng qua chỉ là dùng để che giấu việc xấu, chỉ có làm ô uế hư danh của cách gọi này!
Dịch Phong bốc lên lửa giận, nhưng cũng biết sợ rằng bản thân mình khó mà đối đầu.
Hắn lập tức thi triển thân pháp bên lên không, mọi người ở đây cũng không ngờ được hắn lại có gan lớn kiên quyết như thế, có người theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng lại bị kiếm khí đáng sợ gây thương tích!
Chưa đến mấy giây.
Dịch Phong đã cầm kiếm phi độn, khiến cho bốn phía liên tục kinh hô.
Trưởng lão Chấp Sự của Tuyệt Nguyệt Thánh Địa cũng nổi trận lôi đình, không ngừng gầm thét!
“Hỗn xược!”
“Người này dám trốn chạy ở đây, đúng thật là to gan!”
Liếc nhìn khe rãnh kiếm khí ở trước cửa Thánh Cung, trong mắt trưởng lão cũng hiện lên vẻ kiêng kỵ.
“Lão phu không ngờ được, hắn lại có tu vi kiếm đạo như thế, nhất thời sơ suất để cho hắn bỏ chạy! Nếu như để cho hắn trốn về Nam Ly Quốc nói linh tinh, chắc chắn sẽ làm hại danh dự của bản thánh, tương lai tiếp tục trưởng thành, nhất định sẽ trở thành họa lớn!”
“Bất luận như thế này, người này chắc chắn không thể giữ lại!”
Thuận theo trưởng lão tức giận lên tiếng, môn nhân ở xung quanh thánh địa muốn đuổi theo truy sát.
Thời khắc chuẩn bị lên đường.
Đôi mắt của trưởng lão chuyển một vòng, lại lần nữa trầm giọng hạ lệnh!
“Các ngươi nhanh chóng đuổi theo truy sát, tạo nghệ kiếm đạo của người này bất phàm, các ngươi tuyệt đối không thể có chút nương tay, xuất thủ nhất định cần phải toàn lực đối phó!”
“Lát nữa, bản tọa sẽ lất danh nghĩa của thánh địa thông báo cho tông môn các nơi, nói Dịch Phong này thân là thánh tử bản môn, không nghĩ đến báo ân tông môn, dám trộm bảo vật của thánh địa ta chạy trốn, quả thật tội ác cùng cực!”
“Như vậy, cho dù hắn có may mắn trốn về Nam Ly Quốc, cũng tuyệt đối không có chỗ dung thân, mỗi đại tông môn nhất định sẽ phái người truy sát, hắn đã được định trước là chắc chắn phải chết!”
Nghe xong, trong mắt mọi người xung quanh lộ ra vẻ sùng kính hành lễ.
“Trưởng lão anh minh!”
“Như thế, Dịch Phong này có chắp cánh cũng khó mà chạy thoát, thanh danh của thánh địa ta cũng không bị làm bẩn, chiêu một hòn đá trúng hai con chim này thật là tinh diệu!”
Mấy người không ngừng nịnh nọt lấy lòng, trưởng lão cũng có chút hưởng thụ, nhưng nghĩ đến sự quả quyết và to gan của Dịch Phong, ông ta vẫn là không dám quá nắm chắc.
Nhất thời, trong mắt trưởng lão chứa ý cười lạnh phất tay ra lạnh.
“Nhanh chóng truy sát! Tuyệt đối không thể để cho người này sống sót!”
Mất chục môn nhân của thánh địa lên tiếng hành lễ, lần lượt bên lên không trung.
Sắc trời âm u.
Dịch Phong bị truy sát lánh nạn, đồng thời danh tiếng phản đồ cũng vang vọng mỗi đại tông môn.
Một đêm tập kích bất ngờ mấy ngàn dặm, hắn khó khăn trở về Nam Ly Quốc, truy binh của thánh địa ở sau lưng vẫn như trước theo sát không bỏ, cho dù Dịch Phong không sợ người đến, nhưng cũng biết không thể hiếu chiến, chỉ có thể một đường trốn chạy về phía nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận