Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 354: Mệnh trời không thể làm trái

Vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ hớt hải chạy về của nữ nhân này, Dịch Phong lập tức biết nàng cũng là một người yêu đàn.
Được.
Người thích nghe, vậy lão tử không cho ngươi nghe, để ngươi tức chết.
Dù sao hắn vẫn chưa quên việc vừa rồi nữ nhân này đối xử với hắn như nào.
Lời nói ra đều mang theo vẻ khinh thường hắn.
Ai nói nam nhân không ghi thù?
Lão tử nhớ đấy.
Ngươi không coi ta ra gì thì cũng đừng mong ta sẽ nể mặt ngươi.
Cho dù là ở trước mặt Hoang Vô Kính thì Dịch Phong cũng không định làm vậy, dù sao lúc nữ nhân này tỏ vẻ khinh thường hắn, cũng không hề nể mặt Hoang Vô Kính chút nào.
Nghe vậy.
Sắc mặt Mộng Tiên Ly trắng bệch.
Đột nhiên lui về sau mấy bước.
Nàng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, trên mặt tràn đầy vẻ hối hận.
Trong lòng thầm hận bản thân có mắt không tròng, để tuột mất một cơ duyên cực lớn.
Nhưng nàng của lúc trước chắc chắn cũng sẽ không tin lời nói của Hoang Vô Kính.
Bởi vì con đường thành Tiên đã đứt, tu vi trong lời nói Hoang Vô Kính thật sự là lật đổ tư duy nhận thức của mọi người, khiến người khác không thể tin nổi.
Cho nên nếu nàng không tận mắt nhìn thấy, đừng nói là Hoang Vô Kính, dù cho cha ruột của nàng nói như vậy, nàng cũng sẽ không tin.
Nhưng ai có thể ngờ được rằng việc phá vỡ lối tư duy nhận thức này lại xảy ra ngay trước mắt nàng cơ chứ?
Mà sắc mặt Hoang Vô Kính bên cạnh cũng vô cùng khó coi.
Hắn biết Mộng Ly Tiên lấy cầm để tu, cho nên hắn biết rất rõ tiếng đàn này của Dịch Phong có tác dụng lớn thế nào với Mộng Ly Tiên.
Nhưng bây giờ hắn có thể nói gì đây?
Chỉ có thể thở dài một hơi, nói Mộng Ly Tiên gieo gió gặt bão thôi.
Sau khi đứng tại chỗ đờ đẫn một lúc, vẻ mặt Mộng Ly Tiên tuy sa sút nhưng vẫn kiên trì đi tới bên bàn rượu, cầm một ly rượu lên.
"Tiền...
Nhưng nàng vừa mở miệng, Hoang Vô Kính đã trừng mắt liếc nàng một cái.
Nàng vội vàng phản ứng lại, vẻ mặt xin lỗi nói với Dịch Phong:
"Dịch... Dịch huynh đệ, vừa rồi là ta có mắt không tròng đã đắc tội rồi, ly rượu này là ta xin lỗi ngươi, mong rằng ngươi không để trong lòng".
Mộng Ly Tiên nói xong thì uống một hơi cạn sạch.
Không thể không nói hành động của Mộng Ly Tiên khiến Dịch Phong hơi ngạc nhiên, hơn nữa còn nhìn với cặp mắt khác xưa.
"Được rồi".
Dịch Phong hơi do dự gật đầu nói.
Một nữ nhân như ngươi đã cầm lên được thì bỏ xuống được, có khí phách như thế thì nam nhân như hắn cũng không nên tính toán chỉ li.
"Ha ha ha, hiểu lầm, đều là hiểu lầm".
"Đều ngồi đi".
Hoang Vô Kính thấy thế thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, để Mộng Ly Tiên ngồi xuống một bên, rõ ràng là cũng có ý hóa giải bầu không khí xấu hổ này.
"Nào".
Sau khi ngồi xuống, Dịch Phong do dự một chút, giơ cái ly về phía Mộng Ly Tiên.
Thấy thế.
Mộng Ly Tiên được sủng ái mà lo sợ, vội vàng đứng dậy nâng ly tiếp đón.
Uống một ly xuống, sắc mặt trở nên hồng hào.
Lần này nghiêm túc tiếp xúc, nàng mới phát hiện trên người Dịch Phong có một khí chất hấp dẫn người khác, nhất là dáng vẻ ôn hòa kia, rất dễ lấy được thiện cảm của người Hắn không hề so đo chuyện vừa rồi với nàng, ngược lại còn...
Điều này làm Mộng Ly Tiên càng thêm áy náy, trong lúc nhất thời vô cùng xấu hổ.
Giờ khắc này, nàng không thể không thừa nhận, dù cho Dịch Phong không có tu vi đến mức này thì bản thân cũng bằng lòng ở chung với hắn.
Mà lúc không khí giữa ba người lại trở nên náo nhiệt thì Doãn Thánh Phu - kẻ đang ngồi xếp bằng ở một bên, không quan tâm đến bất cứ việc gì lại đột nhiên lấy một bàn cờ ra, tự biên tự diễn mà chơi cờ.
"Ôi".
"Lão già này".
Hoang Vô Kính và Mộng Tiên Ly thấy thế cùng lúc lắc đầu, giải thích với Dịch Phong: "Lão già này không có chút hứng thú với bất cứ thứ gì, trừ bàn cờ kia của hắn."
"Chơi cờ cũng tốt mà!"
Dịch Phong nhìn thấy bàn cờ thì lập tức lại hứng thú.
Dù sao nhiệm vụ kỳ trong cầm kỳ thi họa của hắn còn chưa xong đâu.
"Đến đây lão ca, ta chơi với ngươi một ván." Dịch Phong cười nói rồi bước qua.
Nhưng sắc mặt Doãn Thánh Phu lại không chút thay đổi nói: "Cờ này của ta, không phải ai cũng chạm vào được, hơn nữa, ta cũng không muốn tự dưng lại lãng phí thời gian."
Dịch Phong nghe vậy thì sắc mặt trở nên khó coi.
Được.
Đầu tiên là Mộng Tiên Ly, bây giờ thì là lão già này.
Mấy kẻ này bị sao vậy?
Ngươi không muốn chơi cờ với ta, ta không có ý kiến gì, nhưng mà lúc nói chuyện có thể tôn trọng nhau chút không hả?
Nhưng Doãn Thánh Phu lại vẫn chìm đắm trong bàn cờ của hắn như cũ, không thèm nhìn Dịch Phong lấy một cái.
Dịch Phong cũng không muốn tự mình làm mất mặt mình, thế là hắn hỏi Hoang Vô Kính nhà vệ sinh ở đâu, sau đó vội vàng chạy vào nhà vệ sinh giải quyết.
Nhưng Dịch Phong vừa rời khỏi, Hoang Vô Kính và Mộng Tiên Ly lại lập tức tức giận đến mức dậm chân bịch bịch.
"Lão già, ngươi làm cái gì vậy?"
Hoang Vô Kính trầm giọng quát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận