Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 557: Tiên sinh chỉ dẫn (2)

Thời gian chậm chậm trôi qua.
Cuối cùng sau một canh giờ, một nữ tử áo trắng ngồi thẳng chống cằm, xuất hiện trong bức họa, rất sống động.
"Tiểu Vũ cô nương vẽ tranh thật sự là quá đẹp".
Nhìn thấy bức tranh được hoàn thành, hai cha con Dạ Năng vội vàng chụm đầu ngó vào, nhịn không được truyền ra âm thanh ca ngợi.
Càng làm cho bọn hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi là, tranh này cùng bức tranh lần trước, cũng ẩn chứa không ít đại đạo chi lực.
"Thế nào, sư phụ, ta vẽ có đẹp không, ".
Tiểu Vũ hưng phấn khoe khoang với Dịch Phong.
"Cũng không tệ".
Dịch Phong cười tán thưởng nói: "Nhưng mà thần vận còn kém mấy phần".
Nói xong, Dịch Phong cầm lấy bút lông, lại tăng thêm mấy nét trên bức tranh.
Mấy nét này.
Giống như vẽ rồng điểm mắt.
Thần vận của Dạ Di cũng được biểu đạt ra một cách trọn vẹn.
Còn Dạ Năng cùng Dạ Di ở bên cạnh thì che miệng thiếu chút nữa kinh hô thành tiếng.
Bởi vì sau khi mấy nét này được hạ xuống, bọn hắn thấy rõ ràng trong tranh có một vệt kim quang loé lên.
Đồng thời toàn bộ chất lượng của bức tranh cũng tăng lên mấy cái cấp độ, ẩn chứa đại đạo chi lực nồng đậm ở trong đó.
Mà Dạ Di trong tranh, càng giống như một cường giả viễn cổ, nhìn như tiểu thư khuê các ngồi ở nơi đó, lại lộ ra một cỗ cảm giác tan tác thiên hạ, tựa như lập tức sẽ đi ra từ trong tranh.
Cho dù ngươi nhìn từ phương hướng nào, ánh mắt của nàng đều sáng rực bức người, làm người ta sợ hãi.
Dạ Di trừng tròng mắt, hoàn toàn không thể tin được người ở trong tranh chính là mình.
Cho dù là người thật như nàng, đứng trước mặt nữ nhân trong tranh kia, cũng biến thành ảm đạm phai mờ.
"Hiểu lý do ta thêm mấy nét vẽ này chưa?" Dịch Phong hỏi Tiểu Vũ.
"Ha ha."
Tiểu Vũ gãi gãi đầu, cái hiểu cái không.
Dịch Phong cười nhạt một tiếng.
Cũng không cưỡng cầu.
Phương diện này, còn phải từ từ.
"Dạ cô nương, tranh này nếu ngươi vừa ý, ta liền tặng cho ngươi."
Dịch Phong cười nói với Dạ Di ở một bên.
"Đưa cho ta?"
"Thật sao?"
Dạ Di thất kinh, mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
"Một bức họa mà thôi, không có gì to tát cả, may mắn mà có ngươi hỗ trợ, giữ lấy đi" Dịch Phong cười nhạt nói.
"Đa tạ tiên sinh".
Dạ Di yêu thích không buông tay tiếp nhận chân dung, tràn ngập cảm kích đối với Dịch Phong.
"Đúng rồi hai vị, còn có một chuyện cần các ngươi giúp đỡ." Dịch Phong nhớ tới cái gì, còn nói thêm.
"Tiên sinh mời nói".
Hai người cung kính đứng thẳng bên cạnh.
"Cha mẹ của Tiểu Vũ, các ngươi giúp đỡ chăm sóc một chút".
Dịch Phong nhẹ giọng nói ra.
Dù sao hắn cũng muốn chu toàn, qua một thời gian ngắn Tiểu Vũ sẽ cùng hắn đi đến Đông Thắng, nếu hai người già ở lại có người chăm sóc, thì tốt hơn rất nhiều.
"Tiên sinh nói gì vậy, điều này là nên làm, chúng ta bảo đảm, sẽ chiếu cố tốt hai người bọn họ." Dạ Năng vỗ cây gậy nói.
Thấy thế, Dịch Phong gật đầu, lộ ra nụ cười hài lòng.
Đợi sau một lát, hai người Dạ Năng từ đầu đến cuối không có nghe Dịch Phong đề cập qua chuyện liên quan tới Bạch Thiển Nhất.
Xem ra tiên sinh thật sự không có để Bạch Thiển Nhất vào mắt.
Cho nên hai người cũng không ở thêm nữa, thế là đứng dậy cáo từ.
"Hai vị, đi thong thả."
"Nhưng mà, phải nhớ chuyện vừa rồi mà ta dặn dò các ngươi đấy".
"Tuyệt đối không nên quên."
Dịch Phong cười nói.
"Tiên sinh yên tâm".
Hai người khom người cáo lui, rời khỏi Thanh Ngưu tông.
"Phụ thân, chúng ta tiếp theo nên làm gì bây giờ? Còn có Bạch Thiển Nhất kia..."
Dạ Di hỏi.
"Đi Bạch Nhĩ thành, đến nhà Tiểu Vũ cô nương" Dạ Năng nghiêm mặt nói.
"Hửm?"
Dạ Di có chút không hiểu.
"Tiên sinh dù chưa nói rõ cái gì, nhưng mà hai lần đề cập bảo chúng ta đi chăm sóc cha mẹ của Tiểu Vũ cô nương, ta đoán rằng rất có thể là tiên sinh chỉ dẫn cho chúng ta cái gì đó." Dạ Năng suy đoán nói.
Nghe vậy, Dạ Di bừng tỉnh hiểu ra gật đầu.
Lúc trước khi ra cửa, tiên sinh hoàn toàn chính xác còn cố ý nhắc nhở qua, bảo bọn hắn không nên quên.
Hai người đạp không bay đi, tiến về phía Bạch Nhĩ thành.
Lúc này, bốn đạo lưu quang bay qua trên không trung.
Chính là tứ đại tông chủ Bắc Hải.
"Lúc đầu còn muốn thu xác về cho lão thất phu Dạ Năng kia, bây giờ ngay cả thi thể cũng không tìm được, thật là kỳ quái!" Kiếm Hoành Thiên than thở nói.
Nghe vậy.
Những người khác cũng cùng nhau thở dài.
Tuy là bọn hắn cũng không có giao tình sâu đậm với Dạ Năng, nhưng Bắc Hải đại lục gặp đại nạn này, ai có thể nói chính xác, Dạ Năng bây giờ sẽ không phải là tương lai của bọn hắn đây.
"Kiếm Hoành Thiên, ngươi nói vị của Thanh Ngưu tông kia, nếu đối đầu với Bạch Thiển Nhất đó có thể có bao nhiêu phần thắng?" Liễu Cốc Nhất nhịn không được hỏi.
"Ai biết được".
Kiếm Hoành Thiên nhịn không được cười khổ một tiếng, nói: "Vị ở Thanh Ngưu tông kia, loại trừ lúc ban đầu ở Nhất Tuyến cốc coi thường trận pháp ra, ta cũng chỉ hiểu một chút qua nồi canh rắn của hắn, cho nên ai cũng không biết thực lực chân chính của hắn".
Bạn cần đăng nhập để bình luận