Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 612: Trâu bay ở trên trời (1)

Đương nhiên.
Những người khác ở sau lưng Tô Vân Vận, cũng thu hút ánh mắt của nàng ta.
Người nam tử cầm trường kiếm dài trong tay, vẻ mặt chính nghĩa, dáng vẻ nghiêm nghị chính khí giống như là một tia sáng chính nghĩa.
Ngoài ra người nam tử quấn dây vải khắp người, cong khoé môi lên không chút kiêng nể gì quét mắt nhìn toàn hiện trường, càng khiến nàng ta cảm thấy có chút nguy hiểm...
"Các ngươi là ai?"
Cuối cùng, Liễu Như Yên trầm giọng mở miệng hỏi.
"Bọn ta là sư huynh sư tỷ của Tiêu Chiến".
Tô Vân Vận lạnh nhạt nói.
Tô Vân Vận vừa dứt lời, trong đám người xôn xao lên.
Bao gồm cha Tiêu Vân của Tiêu Chiến cũng vẻ mặt ngơ ngác.
Tiêu Chiến này từ nhỏ đã là phế vật, chưa từng gia nhập tông môn, sao đột nhiên nhảy ra một đám sư huynh sư tỷ như thế này?
"Nói chuyện ngông cuồng như thế, ta còn tưởng là người nào."
Liễu Như Yên biết được đáp án, thì lập tức thả lỏng, cong khoé miệng cười nhạo một tiếng, không thèm đếm xỉa đến nói: "Chỉ là sư huynh sư tỷ của hắn!"
Sự khinh thường trong mắt của Liễu Như Yên không chút che giấu.
Tiêu Chiến như thế nào, nàng ta còn không rõ?
Tông môn có thể để cho Tiêu Chiến gia nhập thì cũng không phải là tông môn lớn gì?
Hơn nữa vừa nãy nàng ta nhìn dò xét mấy người Tô Vân Vận, ngoài việc thấp thoáng có chút bất phàm ra, vốn không cảm nhận được tu vi của bọn họ mạnh như thế nào.
Nếu đã như thế, những người này đại khái là có thận phận gì thực lực gì, dường như đã bày ra trước mắt rồi...
"Các ngươi mở miệng nói lời ngông cuồng, nể tình Tiêu gia, ta không so đo với các ngươi."
"Nhưng ngươi vừa nói ba ngày, ngươi chắc chắn không?"
Liễu Như Yên cong khoé miệng hỏi.
Ba ngày khiêu chiến nàng ta, nàng ta chỉ coi là một trò đùa.
Nhưng, nếu như có thể giảm thời gian ba năm xuống còn ba ngày, nàng ta có thể giải quyết chuyện này sớm một chút, thế thì cớ sao không làm chứ.
"Đương nhiên".
Tô Vân Vận lạnh nhạt gật đầu.
"Rất tốt".
Liễu Như Yên cong khoé miệng lên, sau đó nghiêng đầu đưa ánh mắt nhìn về phía của Tiêu Chiến đang ở bên cạnh.
Vẻ mặt của Tiêu Chiến lộ vẻ đấu tranh.
Cắn răng suy nghĩ một lúc, cuối cùng trịnh trọng gật đầu về phía của Liễu Như Yên.
"Ngươi thực sự chắc chắn?"
"Đừng có đến lúc đó lại nuốt lời, nói Liễu Như Yên ta ép buộc ngươi, không cho ngươi thời gian, không cho Tiêu gia ngươi cơ hội."
Liễu Như Yên vênh cằm lên, hỏi.
Tiêu Chiến đang định nói, thì Tiêu Vân vội vàng kéo Tiêu Chiến lại, mở miệng nói: "Chiến Nhi, con chắc chắn chứ?"
"Cha, bọn họ quả thực là sư huynh đệ của con, con bằng lòng tin tưởng bọn họ."
Tiêu Chiến ở bên cạnh nhẹ giọng giải thích, đồng thời đem chuyện của Thiên Địa Môn nói đại khái cho Tiêu Vân một lượt.
"Cha, tuy rằng ta chưa từng hiểu biết về bản lĩnh của bọn họ, nhưng con mơ hồ cảm thấy bọn họ bất phàm, hơn nữa tờ truyền đơn ngày đó..."
Tiêu Chiến lại kể chi tiết về tờ truyền đơn thần kỳ kia.
"Cho nên không cần biết ra sao, bọn họ có thể ở đây giúp đỡ con, con đã rất cảm kích rồi, cho dù thật sự là không được, ba năm với ba ngày, thì có gì khác biệt chứ?"
Nghe thấy vậy.
Tiêu Vân không biết nên nói gì mới tốt.
Ông ta thở dài một hơi trong lòng, chỉ hy vọng mấy người sư huynh đệ, thật sự có thể giống như những gì Tiêu Chiến cảm thấy, có bản lĩnh bất phàm.
"Ta chắc chắn."
"Chính là ba ngày, ba ngày sau, gặp ở Thiên Linh Tông, nếu như ta không địch lại ngươi, vậy thì hôn ước kia xoá bỏ ngay lập tức."
Tiêu Chiến kiên định ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Như Yên, một giọng nói truyền ra.
"Ha ha ha!"
Thế nhưng.
Tiêu Chiến vừa chắc chắn xong, thì bên cạnh lại truyền ra tiếng cười phá lên.
"Tiêu Chiến à Tiêu Chiến, ngươi là loại người gì, thật sự dám nói ra lời ngông cuồng, ba ngày sau khiêu chiến tiểu thư Liễu Như Yên?"
"Sư tỷ này của ngươi rõ ràng chính là hãm hại ngươi mà, ngươi thế vậy mà còn thật sự tin lời ngông cuồng".
"Đúng vậy, vốn dĩ ngươi còn có thể giữ thể diện ba năm nữa, bây giờ thì sao, sắp trở thành trò cười cho người khác rồi."
"Các ngươi cũng đừng nói như thế, ba năm cũng tốt, ba ngày cũng được, thật ra kết quả đều giống nhau, có lẽ hắn cũng nghĩ thông rồi, không muốn giằng co nữa đi".
"Ha ha ha."
Tiếng cười nhạo không ngừng, cực kỳ chói tai.
Nhưng ánh mắt của Tiêu Chiến vẫn kiên định như cũ, xác nhận thời hạn ba ngày.
Cho dù hắn gia nhập Thiên Địa Môn không lâu, thậm chí gia nhập một cách rất khó hiểu, nhưng bắt đầu từ ngày đó hắn cầm tờ truyền đơn đi đến Thiên Địa Môn, đã mơ hồ có một loại cảm giác, bước ngoặt cuộc đời của hắn chính là ở Thiên Địa Môn!
Còn có những sư huynh sư tỷ này của hắn, bình thường nhìn không ra có chút thực lực gì, nhưng Tiêu Chiến cũng vẫn luôn cảm thấy bọn họ không phải là người bình thường.
Hơn nữa ở trong Thiên Địa Môn, hắn cảm nhận được sự ấm áp mà trước giờ từng có, ở đó chưa từng có người sẽ bởi vì hắn là phế vật mà khinh miệt cười nhạo, ngược lại tất cả sư huynh sư tỷ đều rất yêu mến hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận