Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1505: Ngụy Trấn Phương phản bội? (1)

Đúng vào lúc này, các đệ tử ở bên ngoài như thủy triều tránh ra một con đường.
Bất luận là đệ tử nội môn hay ngoại môn, đều cung kính tránh sang một bên.
"Nguy trưởng lão đến!"
Chỉ nghe một tiếng cung kính thông báo, cuối cùng Ngụy Trấn Phương chắp tay bước vào võ trường.
Tuy là thân phận trưởng lão khách khanh, nhưng tu vi Ngụy Trấn Phương tăng mạnh, chuyện đại chiến tám ma đã truyền ra, trên mặt mấy vạn đệ tử đều mang vẻ tôn sùng.
Trước mắt, Ngụy Trấn Phương lại quyết định thắng bại của trận tranh giành đệ tử thủ tịch, thân mặc áo bào tro, tự nhiên càng hấp dẫn sự chú ý của vạn người.
Đệ tử ở vòng ngoài, cao tầng Thiên Cung, khách quý trên đài, nhất thời tất cả ánh mắt đều tập trung trên người hắn.
Chỉ thấy vẻ mặt Ngụy Trấn Phương trầm ổn, triển lộ khí tràng phi phàm, một tay chắp ở phía sau, vững vàng đi về phía trước trong mắt không có một ai.
Cái khí độ đó, trong chớp mắt khiến người khác kinh diễm.
Phó Hạo Thiên lập tức nghênh đón, hai tay ôm quyền hành lễ.
Vẻ mặt tràn đầy ý cười khiêm tốn thân thiết, trong mắt không còn sự âm lãnh lúc trước.
"Nguy trưởng lão, liên quan đến sự thắng bại của trận tỷ thí thủ tịch, bất đắc dĩ mới mời ngài xuất quan, mong rằng rộng lượng tha thứ cho lần này."
Nguy Trấn Phương chỉ là lãnh đạm liếc nhìn, khẽ gật đầu.
"Ừm?
Khí tràng cao thủ phi phàm, lại lần nữa lan tràn giữa sân.
Đã có không ít người hoàn toàn tin tưởng, tu vi của Ngụy Trấn Phương nhất định tăng mạnh, nếu không, cũng không dám có thái độ như thế với Phó Hạo Thiên.
Ngược lại Phó Hạo Thiên cũng không để ý, khuôn mặt chỉ mang ý Cười.
Thấy tình hình như thế, đến trưởng lão chủ trì cũng có mấy phần chăm chú, nhìn bằng con mắt khác đối với Ngụy Trấn Phương, chắp tay hành lễ lên tiếng hỏi.
"Nguy trưởng lão, nghe nói trong tay trưởng lão còn có một ngàn thi thể ma vật, có phải như thế không?"
Ngụy Trấn Phương gật đầu lần nữa.
"Ừm, đúng là có việc này."
Lời nói vừa truyền ra, các đệ tử trong ngoài võ trường đã vui giận rõ ràng.
Liếc mắt nhìn, thắng bại đã hoàn toàn bộc lộ trên mặt mọi người, ngoại trừ đám người Chung Ly Mộng còn có vẻ mặt không cam lòng, các sư đệ ở sau lưng đã sắc mặt trắng bệch.
Trưởng lão chủ trì không hề bị lay động, tiếp tục lên tiếng.
"Nếu đã như thế, vậy thì mời Ngụy trưởng lão giao thi thể ma vật ra, để lập tức kiểm kê!"
Dưới ánh nhìn chăm chú mong chờ của Phó Hạo Thiên, hai ngón tay Ngụy Trấn Phương điểm ra.
Một đạo lưu quang từ nhẫn đựng vật phát ra, hội tụ thành một ngọn núi nhỏ trên vùng đất trống ở võ trường trước mắt!
Áng sáng chói mắt tản đi, đống xác chết chất thành đống ở trước mắt, so với hai tòa núi thây bên cạnh còn cao hơn một nửa, đơn giản nhìn một chút, đã vượt qua số lượng tám trăm.
Số lượng một ngàn thi thể ma vật này, đúng là không có gì để nghi ngờ!
Ngước nhìn núi thi thể kinh người kia, hai tay Chung Ly Mộng nắm chặt từ từ buông ra, về mặt tái nhợt thâm trầm không còn huyết sắc.
Sau lưng, trong mắt các vị sư huynh đệ ngập tràn sự tuyệt vọng, hoàn toàn bị núi nhỏ ngàn thây này đánh tan!
"Đây, vậy phải làm sao bây giờ!"
"Tiêu đời, hoàn toàn tiêu đời rồi..."
Thanh âm thì thầm chuyện lớn tiêu rồi vang lên, Phó Hạo Thiên nghe đến cả mặt hưởng thụ.
Ngoài nhìn lướt qua thần sắc của mọi người, sự tuyệt vọng trong ánh mắt càng khiến hắn hài lòng, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra đắc ý của người thắng không còn giả trang một bộ dáng về quân tử nữa.
Nhất là nhìn thấy Chung Ly Mộng yên lặng không lên tiếng, trong lòng của hắn tràn ngập cảm giác thành tựu.
Tiêu sái thưởng thức quạt ngọc ở trong tay, Phó Hạo Thiên cười nghiền ngẫm đi về phía trước.
"Chung Ly sư tỷ."
"Chậc chậc, ngươi xem trí nhớ của ta này, sau này ngươi không phải là sư tỷ của ta nữa, bản công tử phải gọi ngươi là Chung Ly cô nương mới đúng."
Tiếng cười vang lên, Chung Ly Mộng và đám sư huynh đệ cắn răng yên lặng nhìn.
Chỉ thấy khóe miệng Phó Hạo Thiên hơi nhếch lên, trên mặt một bộ dạng thần tình tiếc hận.
"Thật là đáng tiếc".
"Xem ra, chiến quả của các ngươi chỉ có tám trăm, mà bản công tử lại có cả một ngàn tám, các ngươi đến một nửa của bản công tử cũng không bằng, dựa vào ước định Chung Ly cô nương sẽ phải từ bỏ vị trí thủ tịch, đồng thời từ nay về sau rời khỏi Thương Vân Thiên Cung ta".
"Có điều, bản công tử đối nhân xử thế khoan dung, nể tình chúng ta từng là đồng môn, cũng sẽ tình nguyện dùng phi chu đưa tiễn".
"Ngươi thấy thế nào? Ha ha ha..."
Tiếng cười càng ngày càng vang, đã có chút chói tai.
Sắc mặt Chung Ly Mộng vô cùng khó xử, bị hiện thực tàn khốc bất đắc dĩ trấn trụ, cho dù có không cam như thế nào, nàng cũng khó có sức mạnh cãi lại.
Các sư huynh đệ nghiến răng nghiến lợi, đã không quan tâm được mấy vạn người ở sau lưng bàn tán sôi nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận