Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 724: Chờ chết

Dịch Phong nhìn Khương Chí, nói: "Có thể với ngươi, ta chỉ như một phàm nhân phế vật không hơn không kém. Nhưng... Trước giờ ta không dựa vào pháp lực mà sống".
"Tạm biệt."
Dịch Phong quay người rời đi, giơ tay vẫy vẫy về phía Khương Chí: "Sau này sẽ có ngày gặp lại".
Tìm một người ngày nào cũng sẽ cùng hắn chờ chết còn hơn là không có ai.
Khương Chí nhất thời bất động, nhìn bóng dáng Dịch Phong đang rời đi ngày một xa.
Một lúc sau, Khương Chí quay đầu lại, vẻ mặt vô cảm, nàng lại tiếp tục đi về hướng của nàng.
Nếu vẫn còn muốn sống thì không được dùng tu vi.
Việc thoát khỏi đảo Ám Ảnh là chuyện thật hoang đường. Nói chuyện viển vông. Tuyệt đối không thể nào.
Dịch Phong sau khi rời khỏi tế đàn liền đi về phía Tây.
Không biết lý do vì sao, hắn chỉ dựa vào cảm giác. Hắn cảm thấy phía Tây có biển. Nơi nào có biển là nơi đó có sự sống.
Biển thì chưa thấy, nửa đường đi Dịch Phong lại gặp phải một đàn sói. Nói là đàn sói, nhưng chỉ có ba con. Nhưng chúng biến dạng vô cùng kỳ quái.
Đầu đàn là một con sói hai đầu. Bên cạnh là hai con sói một đầu.
Đầu con sói có sừng dài, mắt lóe lên tia sáng màu tím.
"Ọc ọc..." Đột nhiên bụng Dịch Phong kêu một tiếng.
Ba con sói hung dữ nhìn Dịch Phong, nhe răng trợn mắt, nước miếng chảy ra từ khóe miệng.
Hắn nhanh chóng che bụng và giải thích: "Nghe nhầm thôi nghe nhầm thôi, ta hoàn toàn không muốn ăn các ngươi."
Săn báo, giết diều hâu ở Tiên Giang lục địa, chính là lục địa của phàm nhân.
Ổ tiên giới, đã đạt được đến tiên giới này, bản thân cũng chỉ là rác rưởi nếu không thể sử dụng pháp lực, sao có thể có bản lĩnh săn bắt giết thịt được.
Không dám không dám...
Dịch Phong đã giải thích như vậy nhưng ba con sói vẫn không buông tha cho hắn.
Đàn sói lúc này đang nhìn chằm chằm vào hắn, thân trước của chúng cúi xuống, như đã chuẩn bị một tư thế sẵn sàng lao lên.
"Vụt" một tiếng, hai con sói hai bên đã nhanh chóng lao lên bên cạnh Dịch Phong, chặn đường không cho Dịch Phong rút lui.
Ba con sói đang vây quanh Dịch Phong. Trong lòng hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng. Được thôi, hôm nay hắn ta nhất định sẽ không chết ở đây.
Hắn rất bình tĩnh rút con dao găm mang theo bên mình, trên con dao vẫn còn dính những vệt máu đã khô của chính hắn.
Hắn dùng lưỡi liếm dọc con dao găm. Sau khi liếm sạch vết máu dính trên đó, hắn bắt đầu siết chặt con dao trong tay.
Ánh mắt sắc như diều hâu nhìn chằm chằm ba con sói trước mặt vô cùng kiên quyết và mạnh mẽ.
Tình thế cấp bách ngàn cân treo sợi tóc, hai con sói ở hai bên đã cắn hắn một cách vô cùng nhanh chóng!
Con sói đầu đàn cũng gầm lên và nhảy bật dậy, hàm răng sắc nhọn nhe ra đầy ớn lạnh lao về phía Dịch Phong.
Dịch Phong nghiêng người qua một bên, lưỡi dao bay nhanh như cắt.
Trong nháy mắt, trước mặt hắn đã là xác của ba con sói.
Mỗi con một nhát dao.
Cơ thể của Dịch Phong dừng lại khi đang chuẩn bị thoát được ra khe hở bên ngoài. Hắn định kéo đám sói ra một nơi an toàn để chuẩn bị công kích, vừa công vừa thủ.
Thật không ngờ, một nhát dao là một con nằm xuống.
Vậy thôi sao?
Dịch Phong phản ứng lại bằng một nụ cười chế nhạo: "Vậy thôi sao?"
"Ta còn tưởng rằng các ngươi mạnh lắm" Hắn bước tới và đá vào xác của con sói đầu đàn một cái: "Tư thế chết này thật đáng sợ, ta còn tưởng ngươi lợi hại lắm, hừ".
Nói xong, hắn ta quỳ xuống và bắt đầu lột da cắt thịt đàn sói.
"Cũng đúng, không phải là không thể tu luyện ở đây." Dịch Phong lẩm bẩm nói: "Vậy thì đám động vật ở đây với đám động vật ở nhân gian cũng chẳng khác nhau là mấy".
Có lẽ nước và đất trong tiên giới cũng khác, bên ngoài cũng có một vài điểm kỳ quái.
Dịch Phong xẻ thịt ba con sói, hắn làm sạch và nướng một phần để ăn, phần còn lại cho vào kho lưu trữ. Về phần da sói, Dịch Phong thu thập xong toàn bộ da sói.
Gió ở đây quá lớn, quần áo của hắn cũng đã bị thổi bay đến mức rách nát. Da sói vừa có thể dùng làm quần áo, vừa có thể khoác lên người để chắn gió, chắn cát bụi Sau khi xử lý thịt sói và khoác da sói lên người, Dịch Phong tiếp tục đi về phía tây.
Gió mạnh thổi qua, cũng không biết đã bao lâu rồi. Một bóng người đỏ rực bước ra từ trong gió và cát. Hình bóng ấy đang dần dần tiến đến gần hắn.
Khương Chí mặt mày tái mét, những ngày qua nàng ta đang có một cuộc sống vô cùng khó khăn ở đảo Ám Ảnh. Các loài động vật có thể sống sót đều đã được rửa tội bởi Cuồng Bạo chi lực.
Con người không thể tu luyện ở đây, nhưng những con vật đã thích nghi với Cuồng Bạo chi lực thì có thể. So với việc tu luyện của tiên nhân, những con động vật này còn đáng sợ hơn, bởi vì chúng đang tu luyện Cuồng Bạo chi lực, những con vật này rất độc ác và khát máu.
Nếu như bắt gặp, không dùng tu vi thì chẳng khác nào dụ dê vào hang cọp. Còn nếu dùng tu vi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận