Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 27: Lão nhân gia ngài cũng phải xem ta có chống đỡ được không !

Dịch Phong nhìn Hỏa Diễm Châu, phát hiện toàn thân nó phiếm hồng. Từ trong phát ra nhiệt độ rất cao, cũng không biết là lấy được từ bên trong núi lửa nào.
Đương nhiên, dù sao nơi này cũng là dị thế, loại vật kỳ lạ, cổ quái này nhiều, rất nhiều, Dịch Phong không hiếm lạ gì, nhưng để làm vật kỉ niệm cũng tốt.
“Thứ đồ chơi này bày ra cũng có chút cảnh đẹp ý vui, ta rất thích, vậy thì ta nhận vậy.” Dịch Phong cũng không cự tuyệt Thanh Sơn, hắn biết Thanh Sơn là một người rất lễ phép, còn là người có cá tính.
Loại người này không thích lấy đồ tốt của người khác, cũng không thích nợ nần người khác.
Cho nên nếu hắn cự tuyệt, ngược lại sẽ làm cho Thanh Sơn Lão Tổ cảm thấy đây là chướng mắt đồ của lão ta.
Nhìn thấy Dịch Phong nhận lấy, lúc này Thanh Sơn Lão Tổ như được giải phóng mà thở dài một hơi, chẳng qua là trên mặt cũng có chút bất đắc dĩ.
Trước khi tặng lễ, quả thực lão ta đã tốn không ít chất xám, suy đi nghĩ lại mới quyết định tặng viên Hỏa Diễm Châu này. Dù sao cũng là bảo vật trấn sơn của Thanh Sơn Môn, đưa cái này cho vị tiền bối, mặc dù không phải là bảo vật nhưng cũng đủ để kinh ngạc.
Nhưng kết quả thì sao, chẳng qua trong miệng vị tiền bối thì nó chỉ là một trang sức để trưng bày, điều này khiến Thanh Sơn Lão Tổ cảm thấy rất thất bại.
Quả nhiên, thân phận địa vị khác biệt, tầm mắt cũng khác biệt theo!
Sau khi liên tục nói lời cảm ơn, dường như Thanh Sơn Lão Tổ nhớ tới gì đó, ý tứ sâu xa hỏi: “Dịch đại sư, không biết sau này ngài có tính toán gì, có thể tiết lộ cho hai thúc cháu ta biết được không?”
Nghe vậy, Chu Vân đứng bên cạnh cũng dựng thẳng lỗ tai lên nghe.
“Ta có thể có tính toán gì.” Dịch Phong cảm khái một tiếng, sắc mặt bất đắc dĩ nói: “Tạm thời chỉ có thể trông coi mảnh đất nhỏ này kiếm miếng cơm ăn, đương nhiên nếu có thể thu thêm một vài đồ đệ thì cũng tốt!”
“Ừm.”
Thanh Sơn Lão Tổ gật đầu một cái, đáy lòng hơi thất vọng.
Sở dĩ hắn hỏi như vậy, thật ra là hy vọng có thể hỏi ra hướng đi cho đại cục tương lai của Dịch Phong. Nếu như có thể biết một biết hai, vậy hai sư đồ hắn cũng coi như đi được đường tắt.
Dịch Phong nhìn như là trả lời, nhưng lại không hề tiết lộ điều gì.
Nếu Dịch Phong đã không muốn tiết lộ, vậy lão ta cũng không dám hỏi nhiều.
Chỉ là, hôm nay có thể thành công mượn đao đã là tốt lắm rồi, sau một hồi hàn huyên, hai người vội vàng cáo từ.
Sau khi cách võ quán một khoảng khá xa, hai người khôi phục khí tức một lần nữa, hóa thành hai vệt sáng bay về phía Thanh Sơn Môn.
Vừa mới trở lại Thanh Sơn Môn, Thanh Sơn Lão Tổ đã vội vã đi vào trong điện.
“Sư thúc, chờ ta một chút, chờ ta một chút được không?” Chu Vân rất vui vẻ đi theo sau lưng Thanh Sơn Lão Tổ, một mặt nịnh nọt nói.
“Làm gì?”
Thanh Sơn Lão Tổ lấy lại tinh thần, tức giận hỏi.
“Hì hì.” Chu Vân xoa xoa bàn tay, cười híp mắt: “Sư thúc, cây đao kia… Có thể cho ta xem một chút không?”
“Có gì đáng xem?” Thanh Sơn Lão Tổ quát lên.
“Thì nhìn một chút, chỉ một chút thôi.” Chu Vân khom người, hèn mọn nói.
“Hừ!”
Thanh Sơn Lão Tổ hừ lạnh một tiếng, không kiên nhẫn mà rút cây dao ra.
“Phù!”
Lưỡi đao vừa được lấy ra, mang theo một hơi thở đặc thù, mắt của Chu Vân híp lại thành một đường, bàn tay thận trọng vươn ra muốn sờ vào. Chỉ một thoáng, Thanh Sơn Lão Tổ đã thu con dao lại.
“Được rồi, đã xem xong, ta đi bế quan một ngày. Thông báo cho các vị trưởng lão trong tông môn, ngày mai họp.”
Dứt lời, Thanh Sơn Lão Tổ hóa thành một vệt sáng như là bỏ chạy.
Sắc mặt Chu Vân giật giật, bàn tay còn đang giơ giữa không trung nhìn về hướng Thanh Sơn Lão Tổ rời đi, lầm bầm mấy câu. Nhưng mệnh lệnh thì vẫn không dám chậm trễ nên hắn ta vội vàng đi thông báo cho mọi người trong tông môn, ngày mai cử hành hội nghị.
“Chó con, đến đây.”
Nằm ở trong nội viện, Dịch Phong vẫy vẫy tay với Ngao Khánh.
Ngao Khánh vui vẻ lắc cái đuôi, híp mắt đi tới dưới chân của Dịch Phong.
Xoa lông chó là thói quen mỗi ngày của Dịch Phong.
Sau khi xoa xong, Dịch Phong xoay người cởi bỏ áo, để lộ ra một mảnh da thịt bóng loáng và khỏe mạnh.
“Đánh một bài quyền đi, lâu rồi không tập, gân cốt cũng sắp hỏng hết rồi.”
Nói xong, Dịch Phong giãn giãn gân cốt, đi qua một bên rồi ngồi thiền.
Sau đó một bộ Thiếu Lâm Quyền nhẹ nhàng hiện ra, mặc dù hắn không có tu vi, nhưng quyền pháp đã có thể sánh vai với thần. Khi đánh ra thì gió mạnh nổi lên bốn phía, mỗi một chiêu thức càng là lộ ra một loại mỹ cảm.
“Gâu gâu!”
Ở bên cạnh, Ngao Khánh trừng tròng mắt, trong miệng nhịn không được sủa một tiếng, nó kích động muốn điên luôn rồi.
Từ lúc Dịch Phong bắt đầu tập quyền, không gian xung quanh đã tràn ngập võ ý, rõ ràng chiêu thức không phức tạp, rõ ràng chỉ là một quyền đơn giản nhưng lại lộ ra cảm giác cực kỳ thâm thúy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận