Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2205: Rốt cuộc là ai (1)

Đúng như mọi người nói, e rằng đảo Ám Ảnh ở tinh hệ này đã vô địch một phương.
Loại huy hoàng này, là thời đại Vân Tinh Thượng Cổ cũng khó mà với tới!
Nhìn tòa nhà cao óng ánh bên ngoài cánh cửa sổ, cảm xúc Khương Nguyên bộc phát sâu sắc, ông đã không thể nào tưởng tượng được, vị tiên sinh kia đã đạt đến loại cảnh giới nào, nếu như có người nào dám đối địch, lúc này nghe được chỉ có thể khiến cho mọi người cười một tiếng.
Ở bên cạnh, Hùng Trọng đã uống đến mặt nhỏ đỏ bừng, bưng chén rượu lại gần.
“Nào nào nào, lão Khương!”
“Chúng ta cạn một ly này, sau đó chỉ cần tiếp tục cạnh tranh, làm thật tốt việc trong đảo Ám Ảnh chúng ta, đời này tuyệt đối có thể lời lớn!”
Lời này tuy thô nhưng lý lẽ không thô.
Khương Nguyên biết rõ đây là cơ duyên to lớn, nên cũng cười bưng chén rượu lên.
“Được.”
Đúng vào lúc mọi người đang chạm cốc chúc mừng.
Đột nhiên!
Bên ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng nổ vang vọng!
“Oành!”
Âm thanh đáng sợ vang vọng khiến mọi người kinh ngạc sững sờ, không đợi người nào phản ứng lại, chỉ cảm thấy quán ăn bắt đầu lung lay, dưới chân cũng là một trận chấn động kịch liệt, hình như ở chỗ không xa có đủ loại tiếng la lộn xộn truyền đến!
Trong nháy mắt.
Hùng Trọng kinh ngạc đến hoàn toàn mất hơi say, vô cùng ngạc nhiên!
“Động đất?!”
Hắn kinh ngạc nhìn về phía mọi người, nhưng không có ai lên tiếng.
Trong đó bao gồm cả phụ thân hắn và Khương Nguyên, đều ngây ngốc đứng ở bên cửa sổ nhìn về phía xa.
Thấy thế, Hùng Phấn cũng bộc phát kinh nghi, vội vã đi lên phía trước nhìn cho kỹ.
Vừa nhìn thấy, ly rượu trong tay Hùng Phấn cũng rơi xuống đất!
“Răng rắc!”
Một tiếng vang giọng, không chỉ vang vọng bên tai Hùng Phấn, trong lòng của hắn cũng bắt đầu không ngừng rung chuyển.
Trong tầm mắt.
Đám người đến đường phố ở phía ra tràn ngập kinh hoảng, cũng không biết vừa rồi xảy ra vụ nổ ở nơi nào, cũng không biết rốt cuộc xảy ra cái gì, nhìn có vẻ giống như là đang chạy nạn vậy, đảo Ám Ảnh chưa bao giờ xuất hiện loại cảnh tượng này.
Một khắc sau.
Đột nhiên có người từ trong bóng tối lao ra, điên cuồng chạy về phía đám người, quanh người không ngừng ngưng kết ra tu vi đáng sợ, dị sắc đan xen như hào quang, khiến cho Khương Nguyên nhìn đến trong mắt cũng lộ vẻ kinh hoảng!
“Tu vi thật là đáng sợ!”
“Không hay rồi! Hình như người này muốn tự nổ!”
Lời này vừa vang lên, tất cả mọi người ở bên cạnh đều kinh hãi đến con mắt trợn tròn!
Tu vi đến Khương Nguyên cũng đều kiêng kỵ, một khi tự nổ sẽ là hậu quả gì?
Bọn họ căn bản không dám tưởng tượng!
Đúng vào khoảnh khắc ngàn vạn chúng sinh kinh hãi, một đạo thân ảnh ngăn ở phía trước đám người.
Người đến, chính là nhị công tử Ngô Đào!
Hôm nay, hắn thay đổi hoàn toàn tư thế lười biếng lúc trước, sắc mặt có chút nghiêm trọng, nhổ tăm xỉa răng trong miệng ra, thấp giọng lẩm bẩm.
“Tên điên này…”
“Tuy còn chưa tủ tổn thương chút nào đến ta, nhưng tuyệt đối không thể để cho bọn họ phá hủy đô thị, vì an toàn, một phần vạn sai lầm cũng không được có, ai cũng không buông tha!”
“Con đường này, sẽ do Ngô Đào ta bảo vệ!”
Nói xong, Ngô Đào giơ tay lên thúc động ý niệm!
Một khắc sau.
Mười triệu phân thân giống như biển tuôn ra đường phố, cho dù con đường nào kéo dài vài dặm, cũng bị chen lấn đến đầy ắp, vừa mới có một người ló đầu ra, tự nổ đáng sợ còn chưa khuếch tán, đã bị một lượng lớn bóng người bao trùm bầu trời đè ở dưới chân.
Tất cả mọi chuyện chỉ phát sinh trong mấy giây ngắn ngủi, khiến cho tất cả mọi người trợn to con mắt!
“Hóa ra là có kẻ liều mạng tự nổ!”
“May mà có nhị công tử ra mặt! Nếu không có vị thân truyền đại nhân này, e rằng một trận tự nổ vừa rồi, sẽ tử thương rất thảm trọng!”
“Có thể tạo thành tổn hại đối với đảo Ám Ảnh chúng ta, quả nhiên người đến không bình thường!”
“Rốt cuộc là ai, lại dám đánh lén đảo Ám Ảnh chúng ta?”
Mọi người càng nói càng căng thẳng, trong mắt đan xen vẻ kinh nghi và tức giận!
Nhất là Hùng Trọng, đứng tại chỗ tức giận đến lớn tiếng mắng chửi!
“Ôi trời!”
“Chó chết ở đâu ra, lại dám giương oai ở đảo Ám Ảnh chúng ta! Đây là đường mà lão tử hôm nay vừa mới hoàn thành, nếu như để cho ta bắt được người, nhất định sẽ chém ngươi ra thành trăm mảnh!”
Nói xong, Hùng Trọng nổi trận lôi đình muốn xông ra ngoài.
Nhưng đối phương đến đường nhựa cũng có thể phá hủy được, từ đó có thể thấy được chút ít tu vi đáng sợ, hơn nữa còn là kẻ liều mạng, căn bản không thể giao phong chính diện!
Hùng Phấn biết rõ tình thế nguy cơ, nên nhanh chóng giữ chặt Hùng Trọng và mọi người chạy ra khỏi quán ăn, bối rối theo đám người bắt đầu chạy tán loạn.
Đúng vào lúc đó.
Khu bắc đô thị.
Ở gần thùng rác xử lý phế vật.
Lỗ Đại Sư nắm chặt hai tay, đứng ở phía xa nhìn bóng đen cả mặt nghiêm túc.
Người kia không rõ lai lịch, khí tức xa lạ càng là không hề tầm thường, khiến cho Lỗ Đại Sư cảm thấy kinh dị, càng đáng sợ hơn chính là, trong không khí tiêu tán ra sát ý đáng sợ, thậm chí khiến cho Lỗ Đại Sư cảm thấy kinh hồn táng đảm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận