Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2292: Có muốn cùng nhau hay không (3)

Nhìn thấy con cóc cực kỳ vất vả, mấy người lập tức một hồi bận rộn công việc, thu hoạch trong bảo khố đều đặt ở trước người con cóc, đủ loại đan dược linh bảo dưỡng thương được đặt gần nhau, không có một chút keo kiệt nào!
Ai ngờ được qua không bao lâu, vào lúc mấy người vô cùng căng thẳng nhìn chằm chằm, con cóc đúng là chầm chậm lật người lại, dựa vào cây đại thụ trăm năm ngồi dậy, chậm rãi nói một câu.
“A…”
“Ăn, ăn đến no quá, ta phải tiêu hóa một chút!”
Một câu, thiếu chút khiến mấy người cùng nhau ngã ngửa!
Người thanh niên áo đen bị chọc giận quá bật cười, lấy ở trong nhẫn đựng vật ra một vò rượu đập đến!
“Mẹ nó!”
“Thiệt cho bản đại gia căng thẳng nửa ngày, kết quả thế mà tiểu tử ngươi lại là quá no! Nhanh chóng uống hai ngụm ép một chút, tránh cho một chút nữa nôn ra!”
“Ai bảo ngươi ăn nhiều linh thảo bảo tài như vậy, nôn ra quá lãng phí!”
Ngoài miệng hùng hùng hổ hổ, nhưng trong lời nói lại không thiếu ý quan tâm.
Con cóc cũng lười cãi nhau, cười nhận lấy vò rượu còn một ít, vào lúc màng tay to lớn của nó nắm chặt, một vò rượu lớn nhìn có vẻ giống như là chén rượu vậy.
Oạch một tiếng, cả vò rượu đã xuống bụng.
Cái này.
Không chỉ người thanh niên áo đen nhìn đến cười nghiêng ngả, đến cả Dịch Phong cũng không kìm được, đến con ốc sên vẫn luôn kiệm lời ít nói đứng ở một bên thân thể phát run.
“Ha ha ha ha…”
Bởi vì có cái gọi là không đánh thì không quen biết.
Trải qua cọ xát nho nhỏ, lại trải qua khảo nghiệm tuyệt cảnh sống chét, lần đầu hai người hai yêu gặp mặt, hai bên đều bộc phát thưởng thức, tính tình cũng rất hợp nhau, tiếp tục thời gian uống rượu nói chuyện trời đất, hai bên chung sống vô cùng hòa hợp.
Nghe được tự giới thiệu của con cóc và con ốc sên, người thanh niên áo đen cười đến bộc phát rực rỡ.
“Ta tên Nhị Bàn.”
“Ta tên Đại Bạch…”
“Phốc ha ha ha! Nhị Bàn cái tên hay! Quả nhiên tên giống như cóc!”
Con cóc bị cười cho có chút tức giận, có điều nhìn dáng vẻ sang sảng của người thanh niên áo đen, lại đánh giá một chút mười mấy vò rượu dưới chân, nó cũng rộng lượng quệt giọt rượu ở bên miệng, không có quá nhiều để ý.
“Gia hỏa nhà ngươi, lần này ta lại không so đo! Có điều nói rõ trước, không cho phép nói cho người khác biết tên của ta, nếu không ta không xong với ngươi đâu!”
Đấu võ mồm vẫn sẽ có, có điều bầu không khí cũng là bình thản không ít.
Mấy người đều là tiếng cười không ngừng, rượu cũng uống trở nên sảng khoái.
Đi qua một hồi nâng ly nói chuyện.
Con cóc và con ốc sên biết được một chút trải nghiệm của Dịch Phong, lúc thì kinh ngạc bóp cổ tay thở dài, lại nghe nói đủ loại kết bạn với người thanh niên áo đen kia, biết được hai người giao tình thâm hậu, không khỏi trong mắt lộ ra vẻ yêu thích và ngưỡng mộ cùng sùng kính, đồng thời cũng hoàn toàn thay đổi nhận thức với người thanh niên áo đen, tán thưởng đây cũng là một gia hỏa coi trọng nghĩa khí.
Dịch Phong cũng từ trong cuộc nói chuyện biết được, con cóc và con ốc sên này, cũng có ân oán với Thiên Nguyên Tông, thỉnh thoảng sẽ đi chơi đùa phá hoại, thuận tiện lấy chút đồ ăn bồi thường một ít.
Nói đến đây.
Đột nhiên người thanh niên áo đen có tinh thần, kinh ngạc nhìn về phía con cóc!
“Oa, hóa ra ngươi cũng cùng là đánh du kích như bản đại gia, đúng thật là yêu ở bên trong đồng đạo mà!”
“Thế nào, sau này có muốn cùng nhau làm không?”
Lời nói mới lạ, khiến cho con ốc sên nghe được có chút tò mò nhìn chằm chằm.
Con cóc cũng buông ly rượu nhỏ trong tay xuống, cả mặt mê mang cúi đầu lên tiếng hỏi.
“Đánh du kích, là có ý gì?”
Nghe xong, người thanh niên áo đen và Dịch Phong nhìn nhau cười một tiếng.
Sau đó, người thanh niên áo đen bắt đầu phổ cập kiến thức sinh động như thật, thuận theo mặt trời chiều ngả về tây, hai người hai yêu trò chuyện trở nên ăn ý, thỉnh thoảng chỗ sâu trong rừng rậm truyền ra tiếng giật mình than thở, tiếng cười cũng thay đổi trở nên thoải mái…
Đi qua nguy cơ sống chết, hai người hai yêu trở nên quen thuộc, cũng đều tán thành chiến thuật đánh du kích, cho nên ăn nhịp với nhau thành lập tiểu đội du kích, chuẩn bị đối phó với kẻ địch chung Thiên Nguyên Tông.
Tiếp đó mấy tháng sau.
Bốn gia hỏa này không chỉ tiêu hóa hấp thu bảo khố có được, tu vi lại lần nữa tăng cao, còn thỉnh thoảng đi Thiên Nguyên Tông quấy rối, sau khi đắc thủ thì trốn vào trong rừng rậm vô tận.
Chiến thuật đánh rồi bỏ chạy vô cùng vô sỉ, Thiên Nguyên Tông đối với hành động này lại không thể làm gì.
Mỗi khi bọn họ truy sát đến ven rừng rậm, đối mặt với dị thú trong rừng rậm vô cùng vô tận, cho dù nhân thủ rất nhiều, nhưng cũng không làm được chuyện gì, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn tiểu đội du kích đi xa.
Không biết bao nhiêu lần, Thiên Nguyên Tông đứng ở bên rừng vô năng cuồng nộ, trong rừng lại bộc phát vang lên âm thanh ca dao thuần thục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận