Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2252: Sức mạnh nuốt trời (3)

Cuối cùng.
Lúc này nam tử mặt tròn đó đứng yên ở trước mặt hắn, nhưng đây là cự lão có khả năng một tay nuốt chửng vô số Hắc Ma, đứng trước mặt loại tồn tại này, hắn đến sâu kiến cũng không phải!
Nếu như chọc cho đối phương có chút nào bất mãn, nhấc tay cũng có thể khiến hắn tan thành mây khói!
Nhìn dáng vẻ đột nhiên nhu thuận hiểu chuyện kia, nam tử mặt tròn cười nhạt một tiếng, không có chút nào bất ngờ, thần sắc vẫn bình thản giống như thời điểm vừa mới xuất hiện, ngữ khí cũng là vẻ bình thản kia.
“Không sao.”
“Người không biết không có tội, có lẽ bây giờ ta có tư cách chỉ điểm cho ngươi rồi chứ?”
Nghe xong, Bành Thiên Bắc chấn động ngước mắt, đáy mắt bắn ra ngàn vạn tia vui mừng!
Hắn vô tri động chạm tiền bối trước, tiền bối lại không có chút tính toán nào, còn có ý chỉ điểm dìu dắt, phong độ như vậy, thật sự không thẹn với một thân tu vi thông thiên triệt địa, đúng thật là tuyệt thế cao nhân chân chính!
Nghe thấy có thể may mắn được vị tiền bối này chỉ điểm, Bành Thiên Bắc càng thêm được sủng mà sợ hãi, lập tức hành lễ bái xuống!
“Tham kiến sư tôn!”
“Hôm nay có may mắn gặp được sư tôn, quả thật là vinh quang lớn nhất đời này của đệ tử!”
Ai ngờ được vừa mới dứt lời, nam tử mặt tròn nhàn nhạt phất tay.
“Hai chữ sư tôn thì miễn đi.”
“Nếu như muốn bái sư, tư chất của ngươi còn chưa đủ tư cách, miễn cưỡng chỉ điểm ngươi mấy ngày thì vẫn được.”
Nghe thấy lời này, đáy mắt Bành Thiên Bắc rung động, cả người bất ngờ cứng đờ.
Quả nhiên.
Thiên tư của mình, không đủ để trở thành đệ tử của vị tiền bối này!
Tuy trong lòng không kìm được có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến có thể được vị này chỉ điểm, hắn đã cảm thấy vô cùng vinh quang, cũng không dám có hy vọng dư thừa xa vời, lập tức cảm kích liên tiếp quỳ lạy dập đầu.
“Đa tạ tiền bối! Đa tạ tiền bối!”
Nhìn dáng vẻ hiểu chuyện của thanh niên, Oa Bản Vĩ cười nhạt một tiếng, trong miệng âm thầm nấc nhỏ một cái, mở to đôi mắt nhìn về phía vũ trụ vô tận, đều là ánh sáng mong đợi.
Vào thời điểm các tinh cầu đều vất vả tác chiến với Hắc Ma, Dịch Phong ở trong Linh Lung Các, cũng ở trong giấc mộng trải qua mấy lần trở về từ cõi chết, cũng vô cùng hung hiểm.
Từ sau một trận chiến Đoạn Hồn Nhai.
Dịch Phong đã trở thành kẻ địch chung của Nam Ly Quốc, trên người lại có thêm Tuyết Nguyệt Thánh Địa hạ lệnh tất sát, chỉ có thể cùng với thanh niên áo đen bước lên con đường chạy trốn, phiêu bạt giang hồ, hai người hai kiếm giết ra con đường máu.
Đoạn đường phiêu bạt này tuy là gian khổ, nhưng cũng thật sự khiến cho hữu nghị của hai người lại lần nữa thăng hoa, từ lúc trước là bạn rượu tri kỉ, trở thành huynh đệ cùng chung hoạn nạn sống chết.
So với hư danh thế tục đã từng quấn thân lúc trước, thời gian thù hận khoái ý trước mắt càng khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.
Về phần thế giao tông môn, tình người giang hồ.
Những thứ gọi là thư tình hồng trần này, đã sớm bị Dịch Phong ném ra sau đầu, hắn đã nhìn thấu đạo lý đối nhân xử thế của thế gian, sống càng thêm thông thấu hơn, cũng vì thế tâm cảnh đã nâng cao hơn một bậc, đạo tâm thay đổi trở nên cứng cỏi.
Thuận theo việc khổ chiến lánh nạn, tu vi cũng không ngừng tăng vọt!
Mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu hành, cầm kiếm thiên nhai đường, say nhìn hồng trần cười.
Một mạch liều chết phá lớp lớp vòng vây, dưới tay đã có không biết bao nhiêu vong hồn gian nịnh, Dịch Phong và người thanh niên áo đen trải qua cuộc sống giang hồ xông pha, có gian khổ nhưng cũng có tự do sảng khoái.
Mấy năm sau đó.
Cuối cùng bọn họ cũng tạm thời thoát khỏi truy binh các nơi, một đường đi về phía tây bước vào lãnh thổ Liệt Hỏa Quốc, cuối cùng cũng có cơ hội dừng chân, sống thời gian cuộc sống mấy ngày yên ổn thảnh thơi.
Một ngày này.
Ráng chiều như gấm, ánh tà dương đỏ như máu.
Hai người lật xem bản đồ quốc thổ, dừng chân ở quán rượu nhỏ dưới chân Nhạn Đãng Sơn.
Nơi này là khu vực thương nhân hai nước cần phải đi qua, các loại người đều tập trung ở đây, từ trước đến giờ rồng cá hỗn tạp, cho dù trong tay bọn họ cầm trường kiếm, chỉ đã biết là tu sĩ, cũng không có gì lạ.
Hai người vừa mới đứng ở trước bàn nhỏ bên ngoài tiệm, tiểu nhị đã nhiệt tình lên trước chào hỏi.
“Hai vị khách quan, nghỉ trọ hay là ở trọ?”
Người thanh niên áo đen muốn nói lại ngừng, nhìn vò rượu ở trong tiệm lúng túng quay đầu.
Nhìn là biết trên người không có đồng nào.
Dịch Phong thấy thế cười khẽ, bắt đầu lục tìm ở trong ngực, rộng lượng lên tiếng.
“Mười cân rượu hoa đào, một con béo…”
Nói được nửa câu, đáy lòng hắn cũng là trầm xuống, vội vã đổi một lý do thoái thác.
“Chỉ cần mười cân rượu hoa đào!”
Tiếp đó, tay trái lục lọi trong ngực nửa ngày, cũng lấy ra được một bén bạc vụn mà mấy chục mai tiền đồng.
Ngược lại thần sắc của tiểu nhị rất bình thản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận