Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 424: Bí mật lớn nhất (1)

"Đã vậy, ta sẽ không trực tiếp ra nữa, lén dẫn tên này tới nơi bị phong ấn trên đảo là được. Tin rằng tên kia sẽ biết cách xử lý người phàm đi làm tu hú chiếm tổ này."
"Tuy rằng làm vậy cũng sẽ dính nhân quả, nhưng vẫn không nguy hiểm bằng việc trực tiếp ra tay."
"Chỉ là người phàm kia, ngươi đừng có trách ta đó, ai bảo ngươi muốn chiếm ổ của ta làm gì!"
Nghe đến đây, hắn tạo ra ít tiếng động, định dẫn Dịch Phong tới đây.
Mà khi nghe thấy tiếng động, quả nhiên Dịch Phong bị thu hút thật. Dù sao trong mắt Dịch Phong, hòn đảo này sẽ là đại bản doanh của hắn trong tương lai, nên hắn phải làm rõ trên đảo có những con vật nào, hay là có nguy hiểm gì không.
Vì vậy.
Dịch Phong thận trọng đi qua.
"Quả nhiên tên người phàm này bị lừa" Ngô Trường An đắc chí.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Ngô Trường An đã dẫn dụ Dịch Phong băng qua nửa hòn đảo, cuối cùng cũng đi tới mục đích.
"Đại công cáo thành!"
"Nếu tên kia biết ta mang cho hắn món đồ ăn tốt như vậy, hắn ta còn bị phong ấn trên đảo không thể ra ngoài được nữa, nhất định hắn ta sẽ rất cảm kích ta cho mà xem!"
"Có khi còn có thể tạo được mối quan hệ tốt với tên kia nữa. Vậy là có thể tiêu trừ tai họa ngầm một phần tỷ nguy cơ mất an toàn Às1 rồi.
"Đúng là nhất cử lưỡng tiện mà!"
Mặt Ngô Trường An hiện lên vẻ vui mừng. Sau đó hắn tung người bay về phía vách núi.
Ở vách núi, một con gấu đen đang núp ở trong góc, toàn thân run rẩy kịch liệt.
"Cạch cạch cạch..."
Ngay cả hai hàm răng của nó cũng run cầm cập, tạo nên những câu từ ngắt quãng.
"Trời ạ, ta đã tạo nghiệt gì thế không biết, khoảng thời gian trước có một tên khá lợi hại tới, làm ta lâu rồi cũng không dám ra ngoài. Vậy thì thôi cũng được, ít ra tên kia còn tiếp xúc được".
"Nhưng trời ơi đất hối là, bây giờ lại có một tên siêu cấp biến thái khác tới".
"Tên biến thái này, quả thực là nghịch thiên mà".
"Nãy khi ở bên hồ ta đã nhìn thấy hắn rồi. Hắn khiến ta sợ đến mức phải biến trở về bản thể, một chút tu vi cũng không sử dụng được."
"Tại sao trong thiên hạ này lại có con người đáng sợ như thế cơ chứ, lại còn để ta gặp được nữa. Ta chỉ là một con gấu nhỏ bị phong ấn trên đảo thôi mà, là người hiền lành thật mà hu hu!"
"May là, ta mà cứ trốn ở đây không ra, hắn sẽ không tìm được ta đâu!
Hắn nói lắp ba lắp bắp, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, Ngô Trường An thả người lướt tới, hạ xuống bên cạnh nó, vỗ vai nó một cái.
Con gấu đen run lên, quay người lại. Thấy người tới là Ngô Trường An, hắn thở phào một hơi. Mặc dù lúc tên lợi hại này tới nó cũng sợ đến không dám ra ngoài tới nửa tháng, nhưng ít nhất nó vẫn có thể giao lưu với tên này, mà hắn cũng không có ý định ra tay với nó nữa.
"Sao, sao ngươi lại tới đây?" Gấu đen nhịn không được cơn căng thẳng, vội hỏi.
"Này anh bạn, không cần căng thẳng như vậy. Chúng ta đã thỏa thuận với nhau là sẽ sống chung trong hòa bình rồi mà, ngươi không ra tay với ta, ta không động chân với ngươi. Ngươi còn sợ ta không có thành ý nữa chứ. Ngươi xem, hôm nay ta mang thành ý đến cho ngươi này, một món đồ ăn vô cùng ngon miệng luôn đấy nhé!"
Ngô Trường An cười híp mắt, vừa nói vừa chỉ về phía xa xa cho gấu đen thấy.
"Xem, ta dẫn tới cho ngươi rồi này. Món đồ ăn này không tệ chứ, trắng trẻo phết."
Nghe vậy.
Gấu đen đưa mắt nhìn về phía hắn chỉ.
Vừa nhìn, nó liền thấy một bóng người mặc áo bào trắng đang dáo dác đi về phía này.
Trời má!
"Mẹ nó chứ!"
"Ta tránh hắn còn không kịp, vậy mà ngươi còn dẫn hắn ta tới đây nữa?"
Gấu đen lập tức vô cùng hoảng hốt, suýt nữa thì bật khóc nức nở.
Lúc sáng khi đuổi một nhân loại khác đi thì hắn vô ý bắt gặp người mặc áo bào trắng này. Cảm giác áp chế từ người đó khiến hắn sợ đến mức xém thì tè ra quần. Cả buổi trưa hắn đều ngồi co ro trong góc này, không dám ngẩng đầu lên, khí tức cũng phải thu liễm hết mức chính vì sợ gặp lại tên nhân loại đó. Nhưng ai ngờ được, cái tên Ngô Trường An này lại trực tiếp dẫn hắn ta tới đây cơ chứ.
"Ngươi ngươi ngươi..."
"Hức,."
"Quả nhiên nhân loại chẳng tốt đẹp gì, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu".
Gấu đen tức giận chỉ vào mặt Ngô Trường An, muốn đánh nhau nhưng hình như đánh không lại, chỉ còn cách buông lời như vậy rồi ôm đầu chạy trốn.
Thấy gấu đen chạy trối chết, Ngô Trường An lập tức ngây cả người. Nhưng rất nhanh, hắn liền hiểu được điều gì. Một cơn rùng mình chạy dọc khắp toàn thân.
Tên nhân loại kia vừa xuất hiện liền có thể dọa gấu đen chạy đi, điều đó có nghĩa là... tên đó rất mạnh sao? !
"Trời ạ!"
"Nếu tên này mà biết hết tất cả những việc ta lén làm, chẳng phải là..."
"Sơ suất rồi, không xong rồi, kết thù rồi, gây đại họa rồi!"
"Làm sao đây, làm sao đây?"
Ngô Trường An gấp tới mức mồ hôi chảy ròng ròng. Sau đó hắn cắn răng, lạnh mặt lẩm bẩm: "Đã làm rồi thì thôi, dứt khoát tự mình giết tên đó luôn đi?"
Với hắn mà nói, đây là biện pháp tốt nhất rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận