Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1396: Tiểu nhân đắc chí

Đối với Kiếm Thánh uy tín lâu năm như hắn mà nói, thanh kiếm này không thể nghi ngờ là có lực hấp dẫn cực lớn.
"Cũng được."
Sau khi Cổ Thánh chờ đợi rất rất lâu, Ngụy Đông Hải mới nói như vậy một cách do dự.
Tiếp theo cầm trường kiếm đưa tới, mà vẫn có về lưu luyến không rời.
"Đa tạ."
Cổ Thánh cảm kích hành lễ với Ngụy Đông Hải một cái, ánh mắt kích động liếc về phía trường kiếm.
Rõ ràng nhìn rất cổ xưa, lại có thể phát giác được rõ ràng có đạo vận nồng đậm phun trào trong đó.
Nhìn về ngoài bình thường, nhưng Kiếm Thánh như hắn lại nhìn ra sự kiêu ngạo ẩn sâu trong đó.
Chủ nhân của nó khi còn sống nhất định rất mạnh!
Cổ Thịnh Hồng nghĩ như vậy.
Đồng thời bàn tay cũng vuốt thân kiếm.
"Ông!"
Mới tiếp xúc, trường kiếm trong tay Cổ Thịnh Hồng đã phát ra âm thanh như ve kêu, vẻ mặt hắn càng xúc động.
Tuyệt thế bảo kiếm bậc này, xác suất tồn tại gần như bằng 0.
Hắn ngày càng chấn động, về mặt ngày càng trịnh trọng.
Đáng tiếc khoảnh khắc tốt đẹp luôn ngắn ngủi.
Hắn mới chỉ chạm thử một chút, Ngụy Đông Hải đã nhanh tay thu trường kiếm về, một mực ôm trong người.
"Được rồi."
Nguy Đông Hải nói.
"Cái này..- Tốc độ thu về nhanh hơn cả ánh sáng, làm Cổ Thịnh Hồng không kịp phản ứng, nhìn Ngụy Đông Hải trước mắt, lúng túng nói:
"Khụ khụ khụ, lão đệ, ta vừa mới sở một chút mà thôi, hay là để ta sở thêm một lát nhé?"
Dưới tình huống bình thường, vì phép lịch sự hầu như nhất định sẽ được đáp ứng.
Nào biết Ngụy Đông Hải kẹp nách như bảo bối, dáng vẻ giống với sợ bị người khác cướp đi, nhìn rất hẹp hòi.
"Không được!
Hai chữ ngắn ngủi làm các Thánh nhân đều sững sờ tại chỗ.
Kiếm này không chỉ là Cổ Thịnh Hồng muốn sờ thử, bọn họ cũng đang thèm khát đây.
Mỗi người đều muốn cảm thụ cảm giác.
Nhưng lão đầu này...
Vậy mà cự tuyệt?
Như vậy không chỉ là cự tuyệt Cổ Thịnh Hồng, mà cũng đã cự tuyệt bọn hắn.
Nhưng Cổ Thịnh Hồng tốt xấu cũng được sờ một chút.
Mà dù sao đó cũng là bảo kiếm của người ta, nên không thể làm gì khác hơn là tiếp tục lộ vẻ tươi cười, từng người bắt đầu khen ngợi Ngụy Đông Hải.
"Lão đệ, ngươi cứ cho Cổ lão ca sờ thêm một chút đi."
"Sở xong thuận tiện để chúng ta cũng sờ một chút."
"Đúng thế đúng thế, bình thường ngươi luôn hào phóng nhất, thời khắc mấu chốt này, ngươi khẳng định cũng sẽ không hẹp hòi."
Nói tới đây, một đám người lộ ánh mắt mong chờ nhìn Ngụy Đông Hải.
"Không được."
Ngụy Đông Hải càng dùng sức kẹp kiếm vào nách, dáng vẻ kiêu ngạo đến mức mũi đã sắp hếch lên tận trời.
Lại lần nữa gặp phải cự tuyệt, sắc mặt mọi người lập tức biến đổi, bắt đầu quát mắng.
"Nguy lão đệ, ngươi như vậy là không đúng, chúng ta chỉ là mượn bảo kiếm này sờ thử một chút, cần gì keo kiệt như vậy?"
"Đúng thế, chúng ta làm bạn bè nhiều năm, chỉ là xem thử một chút mà thôi, ngươi quá keo kiệt rồi!"
"Ngươi thử nghĩ mà xem, quan hệ của chúng ta đã trải qua sống chết khảo nghiệm, chẳng lẽ còn ham muốn bảo kiếm của ngươi?"
"Ngươi không tin được chúng ta, chẳng lẽ còn không tin được Lạc lão ca?"
"Bình thường các ca ca quan tâm ngươi, ngươi hiện tại lại keo kiệt như vậy, thực làm các ca ca cảm thấy trái tim băng giá!"
Mọi người nhộn nhịp mở miệng giáo huấn.
Đồng thời quan sát sắc mặt Ngụy Đông Hải.
Nhưng Ngụy Đông Hải hoàn toàn không coi trọng, tiếp tục kiêu ngạo hếch mũi lên trời, căn bản không thèm trả lời một câu.
Thấy không thể cứng rắn, các Thánh nhân ở đây lại thử mềm mỏng.
Đủ loại khen ngợi trái lương tâm xuất hiện.
Dù là Cổ Thịnh Hồng giờ phút này cũng không nhịn được phối hợp với bầu không khí.
Sau một khoảng thời gian đòi hỏi rất rất lâu.
Ngụy Đông Hải bị thổi phồng đến mức bước chân có chút lâng lâng như trên mây, lúc này mới bắt đầu hơi buông lỏng một chút.
Hắn do dự mở miệng: "Vậy thì từng người một nhé?"
"Tốt tốt tốt!"
Nhìn thấy cuối cùng Ngụy Đông Hải cũng không kiên trì nữa, nhất thời mọi người truyền ra âm thanh hưng phấn, vây quanh Ngụy Đông Hải, xoa xoa tay ngo ngoe muốn thử.
"Nói rõ trước, từng người một!"
Ngụy Đông Hải lại lần nữa tuyên bố nói.
"Được được được, không thành vấn đề, chỉ sở một chút".
Khuôn mặt mọi người tươi cười vội vàng gật đầu, loại bảo kiếm cao cấp này, có thể để cho lão gia hỏa này nhả ra cho sờ một chút, đã là rất tốt rồi.
Cuối cùng, dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, Ngụy Đông Hải lại một lần nữa cảnh giác rút trường kiếm ra.
Chỉ vừa đưa ta, khoảng cách gần một chút, mọi người đã cảm nhận được kiếm ý lăng lệ ẩn chứa trong đó đạo vận bên trong kiếm ý.
Kiếm tốt.
Tuyệt đối là tuyệt thế bảo kiếm!
Trong sự xúc động hưng phấn, mọi người không hẹn mà cùng chạm về phía trường kiếm.
Đang muốn cẩn thận cảm nhận một chút.
Tiếp đó trong chớp mắt, Ngụy Đông Hải đã rút trường kiếm về.
"Được rồi, nhìn đủ rồi".
Ngụy Đông Hải trực tiếp thu trường kiếm vào trong nhẫn trữ vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận