Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1940: Lão quái ma tộc

Kể chuyện cũng khá chi tiết, bịa đặt khiến Dịch Phong cau chặt mày.
Tiểu quái này đúng là kỳ lạ...
Vì mạng sống chuyện gì con hàng này cũng nói được, mặt mũi cũng không cần, hắn ta chẳng qua chỉ là yêu vật ngay cả khí huyết cũng không đủ, làm gì cho ra được hài tử ba tuổi?
Dịch Phong không phải kẻ ngốc, không thể dễ dàng bị lừa được.
Trầm ngâm một lúc.
Hắn phân tích phân nửa tình báo phía trước hẳn là thật, không để ý lời xin tha phía sau, tiếp tục nghiêm mặt thăm dò.
“Nói như vậy sâu bên trong chắc chắn sẽ có yêu ma khủng khiếp, rốt cuộc mạnh nhất là sự tồn tại như thế nào, ở đâu mới tìm được?”
Vừa dứt lời, tiểu quái khô quắt hoảng hốt toàn thân run rẩy!
Giỏi lắm...
Vị này rốt cuộc có ý gì, vừa mở miệng đã hỏi người mạnh nhất?
Tiểu quái lại lần nữa bị chấn động, nhưng không dám nghĩ nhiều, vội vàng thấp thỏm đáp.
“Sự tồn tại mạnh nhất, chắc chắn là ma tộc!”
“Ma tộc trời sinh tàn bạo khát máu, không ngừng cắn nuốt những sinh linh khác, các tộc khác đã sớm có sự ăn ý, chỉ cần có ma tộc xuất hiện chém giết, nhất định sẽ hợp tác với nhau cùng tấn công.”
“Nếu không sớm muộn gì mọi người cũng sẽ bị ma tộc cắn nuốt!”
“Dần dà dù ma tộc bị diệt không ít, vẫn có số ít lão quái ẩn sâu trong bóng đêm, nhưng vẫn khiến tất cả sinh linh của ngục trấn ma sợ hãi khủng hoảng, danh hiệu ngục trấn ma này cũng từ đó mà ra, ngay từ lúc đầu nơi này được xây dựng để phong ấn ma tộc đáng sợ.”
Lời nói căng thẳng qua đi, gương mặt tiểu quái nở nụ cười lấy lòng.
“Đại nhân...”
“Tiểu nhân đã kể hết mọi chuyện rồi, mong đại nhân nể tình lòng chân thành hối hận của ta, tha mạng nhỏ cho ta...”
Cuối cùng Dịch Phong cũng gật đầu...
“Ừm, rất tốt.”
Nơi này quả nhiên không khiến người ta thất vọng, không chỉ có các lão quái đáng sợ của những chủng tộc lớn, còn có ma tộc khủng khiếp mà nhiều sinh linh khiếp sợ, xem ra tìm chết có hi vọng rất lớn.
Lần này, hẳn chắc ăn rồi.
Nhìn tiểu quái mỉm cười làm lành, Dịch Phong hài lòng gật đầu.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.”
Tuy bản lĩnh của quái vật này không ổn, hoàn toàn không có uy hiếp gì, nhưng giữ lại còn có thể hỏi thăm không ít tình báo, có ích hơn nhiều so với giết chết chỉ được chút ít kinh nghiệm.
Tiểu quái nghe vậy kinh ngạc mừng rỡ, thầm thấy may mắn vì mình thông minh, nếu không phải bản thân lanh lẹ, hôm nay chắc chắn sẽ chết!
“Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân!”
Dịch Phong nhìn con đường u ám đằng trước, trong mắt lóe lên ánh sáng mong đợi.
“Trước đừng vội tạ ơn.”
“Nếu ngươi biết nhiều như vậy, thì mau đưa ta đi tìm ma tộc.”
Vừa dứt lời.
Nụ cười của tiểu quái cứng ngắc trên mặt, nhìn nụ cười vô hại của Dịch Phong, hắn cảm thấy khí lạnh đáng sợ quấn quanh người, như trông thấy bộ mặt thật của ma quỷ.
Chớp mắt!
Tiểu quái trợn to đôi mắt, đồng tử run rẩy!
Tiểu quái như bị sét đánh, trên mặt không còn chút huyết sắc.
Hắn ta không ngờ tu sĩ nhân loại này lại không theo lẽ thường như thế, vậy mà lại muốn hắn ta dẫn đường tìm kẻ mạnh nhất, làm từ nãy đến giờ thì ra là đến gây chuyện, hơn nữa còn là kiểu không sợ chết.
Mẹ nó…
Đây là kẻ liều mạng!
Sao hắn ta lại xui xẻo như vậy, gặp phải sát thần này chứ!
Lâm Khôi hoàn toàn bị dọa cho ngây ngốc, khóe môi run rẩy không ngừng xin tha.
“Đại đại đại nhân!”
“Đại nhân khai ân! Tiểu nhân còn có mẹ già tám vạn tuổi, thật sự không dám di…”
Lời thoại nhảm nhí vừa thốt ra, Dịch Phong đã rút đại bảo kiếm lắc lư.
Ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi gần ngay trước mặt, khiến không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo khô ráo, sau khi đại bảo kiếm càng lúc càng gần, cho dù tiểu quái có ngàn vạn lý do cũng không dám thốt ra dù chỉ một chữ.
Nhìn thấy con hàng này thành thật hơn, Dịch Phong mới xụ mặt đánh tiếng.
“Nếu ngươi biết nơi ở của thứ khủng khiếp kia thì dẫn đường đàng hoàng, tất cả đều dễ dàng bàn bạc, nếu không sẽ chết đấy!”
Đại bảo kiếm vung vẩy vài cái, tiểu quái hoảng hốt mặt vàng như đất.
Cho dù bị Dịch Phong ném đến trước mặt cũng không dám nói năng lung tung nữa, càng không dám có suy nghĩ bỏ chạy, thở dài mấy lần liên tiếp mới ngoan ngoãn dẫn đường tiến về trước.
“Tiểu nhân nhất định dẫn đường đàng hoàng, mời đại nhân, mời đại nhân...”
Một khắc trước trong lòng đầy tủi thân, chớp mắt đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, ngay cả chút khác thường cũng không có, chỉ có nụ cười lấy lòng đê tiện, thức thời đến độ không theo lẽ thường.
Khó trách chỉ dựa vào chút thực lực kia của hắn ta cũng có thể sống nhiều năm như vậy ở nơi khủng khiếp này.
Mắt thấy con hàng kia cung kính hành lễ dẫn đường, Dịch Phong mỉm cười bất lực cất bước theo sau.
Một trước một sau đi về trước không biết bao lâu.
Cuối cùng bước qua màn sương vô biên, trong tầm mắt xuất hiện một vùng rừng biển tang thương, cây khô vô tận, đại thụ che trời mênh mông vô bờ chiếm cứ nơi này không biết bao nhiêu năm tháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận