Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 537: Theo dõi Dạ Năng, yên lặng theo dõi kỳ biến (1)

"Hả?"
"Thật sao?"
"Vậy Dịch Phong ca ngươi nhanh thả nó ra đi, ta muốn xem ta muốn xem" Tiểu Vũ chờ đợi nói.
Dịch Phong cười cười.
Sau đó bàn tay hơi động, một con ốc sên to lớn đột nhiên xuất hiện.
"Oa".
"Một chú ốc sên thật là đáng yêu."
Nhìn thấy con ốc sên này, mắt to của Tiểu Vũ sáng lên, vọt tới chỗ của Mạn Mạn, tỉ mỉ quan sát.
"Thật sự đáng yêu quá đi mất."
"Ngươi làm sao có thể đáng yêu như thế đây?"
Sờ lên đầu Mạn Mạn, Tiểu Vũ nhịn không được nói.
Đối với vuốt ve của Tiểu Vũ, Mạn Mạn hình như rất là hưởng thụ, đầu cọ xát ở trên bàn tay nàng.
"Dịch Phong ca mau nhìn kìa, nó dường như cực kỳ ưa thích ta đây" Tiểu Vũ trợn tròn mắt, hưng phấn nói.
"Tất nhiên thích ngươi rồi, ngươi nhanh leo lên đi".
Dịch Phong cười cười.
Sau khi Tiểu Vũ leo lên lưng của Mạn Mạn, Dịch Phong cũng bò lên, sau đó ánh mắt nhìn về phía Ngô Đào ở một bên.
Lại phát hiện Ngô Đào ngồi dưới đất, ôm một gốc cây đang run run lại phát run.
"A bị "Phàm nhân chính là phàm nhân, e rằng chưa từng thấy ốc sên lớn như vậy."
Dịch Phong nhịn không được thở dài, vội vã hô: "Ngô Đào huynh, không cần sợ, nhanh ngồi lên đi".
"Ta ta ta... Ta vẫn là không cần đâu..."
Bắp chân của Ngô Đào đều đang run lẩy bẩy.
Con ốc sên này vừa đi ra, hắn liền mơ hồ cảm giác được sự khủng bố của nó, nếu là hắn động thủ đối với mình, nguy cơ tử vong chỉ sợ là một vạn phần trăm.
Hơn nữa hắn cũng nhận ra, trước đó vài ngày đồ vật che khuất cả bầu trời Bắc Hải, chính là cái đồ chơi này!
"Không có chuyện gì, cứ đi lên đi".
Dịch Phong an ủi.
"Được, được."
Ngô Đào không dám cự tuyệt Dịch Phong, há miệng run rẩy leo lên sau lưng Mạn Mạn.
Mạn Mạn nhúc nhích, lấy tốc độ bốn mươi năm mươi mã tiến đến Bạch Nhĩ Thành, trên đường đi mấy người cười cười nói nói.
Sau hơn một canh giờ, đã đi tới cửa Bạch Nhĩ Thành.
"Nữ nhi, mau nhìn, là tiền bối".
Lúc này, hai đạo lưu quang từ không trung xẹt qua, nam tử cầm đầu truyền ra âm thanh kích động.
"Thật sự là tiền bối".
"Nhanh, đi chào hỏi".
Hai người vội vã hạ xuống mặt đất, bọn hắn chính là hai cha con Dạ Năng danh tiếng lừng lẫy hiện tại.
"Gặp qua tiên sinh".
Hai người thu lại khí tức trên thân, chào hỏi với Dịch Phong.
"Ở, là các ngươi sao, thật là trùng hợp."
Dịch Phong cười nói, cũng là không nghĩ tới lại đụng phải hai cha con họ ở nơi này.
"Không biết tiên sinh đi nơi nào?" Dạ Năng cung kính hỏi.
"Ta đi nhà bạn ăn cơm thường".
Dịch Phong cười nói, sau đó giới thiệu Ngô Trường An cùng Tiểu Vũ cho bọn họ một lần.
"Gặp qua Tiểu Vũ cô nương, gặp qua Ngô công tử." Nhìn thấy là bằng hữu của Dịch Phong, hai người Dạ Năng vội vã khách khí chào hỏi.
Mà cảm thụ được khí tức nhìn không thấu kia của Ngô Trường An, hai người Dạ Năng cũng nhịn không được cảm khái, quả nhiên ở bên người tiên sinh đều không phải người bình thường.
"A..., tỷ tỷ thật là đẹp nha." Lúc này, Tiểu Vũ nhìn thấy Dạ Di, lập tức vui vẻ nói: "Tỷ tỷ bọn hắn muốn đi nhà ta ăn cơm, các ngươi muốn cùng đi hay không nha?"
"Ách, cái này..."
Hai cha con Dạ Di rục rịch.
Nhưng mà Dịch Phong không nói lời nào, bọn hắn cũng không đám đáp ứng, cho nên nhìn về phía Dịch Phong.
"Tiểu Vũ đều nói như vậy rồi, thế thì cũng đi thôi, người nhiều náo nhiệt." Dịch Phong cười nói.
"Tốt tốt tốt".
Hai cha con Dạ Di lập tức cười không ngậm được mồm.
Gia đình của Vân Vũ chỉ là một gia đình phổ thông, cha mẹ của nàng làm buôn bán nhỏ ở ngay Bạch Nhĩ thành.
Bọn họ đều là người rất biết giao tiếp, khi biết đảm người Dịch Phong là bạn bè của Vân Vũ, thì đều cực kỳ khách khí mà tiếp đãi.
"Các ngươi ngồi ở đây đi, ta lập tức đi nấu ăn cho các ngươi." Vẻ mặt của Vân mẫu tươi cười, buông công việc trong tay xuống bắt đầu đi nấu ăn.
"Bá mẫu không cần khách khí." Dịch Phong liền vội vàng đứng lên, hỏi: "Bá mẫu có gì cần hỗ trợ không, ta đến giúp ngươi."
"Tiểu hài tử này, sao lại khách khí như vậy, thế thì ngại quá." Vân mẫu vội vã cười nói.
"Không có chuyện gì, ta giúp ngươi rửa rau." Dịch Phong trực tiếp bắt đầu ra tay hỗ trợ.
Bởi vì loại cảm giác vui vẻ hòa thuận liên hoan này, hắn cực kỳ ưa thích, hơn nữa ăn cơm cũng không thể chỉ biết ăn cơm, đến phải động tay động chân vào làm chứ.
"Tiên sinh thật sự là đến cảnh giới phản phác quy chân rồi!"
"Loại tâm cảnh này, chúng ta chỉ sợ cả đời đều không học được."
Nhìn thấy bộ dáng này, Dạ Năng ở một bên dạy dỗ nữ nhi của mình là Dạ Di.
"Đúng vậy, ai có thể nghĩ tới, người ở nơi đó làm đồ ăn, là một siêu cấp cao thủ giẫm một chân đều có thể khiến cho Bắc Hải rung động!"
"Loại thân phận như tiên sinh này, lại bình dị gần gũi, còn tự mình đi làm mọi thứ, có khả năng quen biết hắn, thật là may mắn ba đời." Dạ Di mặt mũi tràn đầy cuồng nhiệt nhìn về phía Dịch Phong.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, chúng ta cũng nhanh đi hỗ trợ thôi!
Dạ Năng hô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận