Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 469: Ăn một bữa cơm no đủ (1)

Đúng vậy.
Lần thất bại trước không hề khiến cho hắn vứt suy nghĩ đến đảo nhỏ kia ra sau đầu.
Bởi vì hắn thấy nguyên nhân trước đó thất bại là do đen đủi, vừa mới tới thì đúng lúc đụng phải một gấu một chó kia đang luận bàn, lại còn đúng lúc bị cái mông kia đè chết.
Mặc dù hắn giận tím mặt, nhưng hắn cũng không thể chấp nhận sự thật như thế được.
Bởi vậy.
Hắn dự định dùng phương pháp luyện thần hồn hệt như thế rồi tới đảo nhỏ thêm lần nữa.
Lặp lại chiêu cũ.
Thêm một tử tù nữa bị giết chết, dưới tình huống phải trả cái giá là cống hiến một giọt máu của hắn, sau mười mấy canh giờ, hồn thể mới được luyện xong.
Mà vì tránh tình huống lần trước, hắn cố ý chọn lựa một tử tù mạnh hơn chút, khiến cho hồn thể này có thực lực của Địa Tiên.
Cho nên dù gặp phải cái mông kia lần nữa thì cũng không đến nỗi không kịp tránh.
"Lần này ta thể phải tìm hiểu ngọn ngành đầu đuôi!"
"Nắm chắc phần thắng!"
Hắn thốt lên với vẻ tự tin, thần hồn khẽ dịch chuyển, hồn thể kia lại tới đảo nhỏ một lần nữa.
Rào rào.
Giờ phút này, chính là sáng sớm.
Lúc này mưa rơi tí tách trên đất thành Bình Giang, mặt hồ lăn tăn từng gợn sóng tròn nối tiếp nhau dưới tác động của từng hạt mưa.
Trên mặt hồ.
Cũng đã nổi lên một tầng sương mù mỏng, mơ hồ, có một cảm giác khá yên tĩnh như ở thế ngoại đào nguyên.
"Ai da, ghế nằm của ta, ghế nằm của ta!"
"Còn có sách của ta, sách nổi tiếng của ta nữa!"
Dịch Phong lấy tay che khuất đầu, bất chấp cơn mưa nhỏ mà hùng hổ chạy ra ngoài, nhìn thấy các mấy thứ đồ kia bị mưa dầm ướt thì khuôn mặt lập tức tối sầm lại.
Lần trước chuyển hết đồ đạc từ võ quán tới đây xong thì hắn cứ để luôn ở ngoài trời, không ngờ rằng lần này trời lại đổ mưa.
Thật ra hắn có thể để mấy thứ đồ đó trong nhẫn không gian, nhưng báu vật như này không thể để lộ ra ngoài được.
Thêm vào đó, khoảng thời gian trước hắn nghe người khác nói rằng, có một người ở một thành nhỏ cách thành Bình Giang mấy trăm dặm nhặt được một cái túi đựng đồ, sau đó thì bị mấy kẻ tu tiên giết hại.
Chuyện này khiến cho hắn ăn không ngon ngủ không yêu biết bao ngày, chỉ sợ sự việc hắn có nhẫn không gian bị truyền ra ngoài.
Nhưng bây giờ hết cách rồi.
Những thứ này là toàn bộ gia sản của hắn, hắn không thể để chúng bị thấm nước mưa rồi ướt sũng được!
"Các ngươi nhanh lên nhanh lên, cầm vải dầu che gạch, xi măng và cát lại mau." Dịch Phong hô hào về phía đám thợ xây kia.
"Vâng!"
Đám người đáp lại một tiếng, sau đó nhao nhao đội mưa làm theo phân phó của Dịch Phong.
Sau khi chờ những người này rời đi, lúc này Dịch Phong mới xoay nhẫn không gian trong tay một cái rồi ném hết đống đồ đạc như ghế nằm, dù, sách, tủ vân vân và mây mây vào trong đó.
Sau khi làm xong mọi việc, Dịch Phong che dù đi tới bình địa trên đảo nhỏ, đồng thời triệu tập đám đông tới.
"Tiên sinh có gì cần căn dặn ư?"
Hơn mười người cung kính nhìn Dịch Phong, chờ đợi sự phân phó của hắn.
"Ừm, trong khoảng thời gian này, biểu hiện của mọi người không tệ, ta rất hài lòng".
Dịch Phong gật đầu nói.
"Tiên sinh khách khí rồi, phục vụ tiên sinh là bổn phận của bọn ta."
Đám người lần lượt cung kính lên tiếng.
"Các ngươi không cần khách khí như vậy đâu, mục đích lần này ta triệu tập các ngươi lại chỉ vì muốn nói là, thời tiết ngày hôm nay không làm việc được rồi, thấy mọi người biểu hiện rất tốt cho nên ta dự định ra ngoài ăn ngon một bữa cùng với mọi người." Dịch Phong lớn tiếng nói.
"Đa tạ tiên sinh".
Đám người nhao nhao khom người cảm tạ.
Đồng thời trên mặt toát lên vẻ vô cùng kích động, nhất là những thợ xây vừa tới không lâu kia, ai nấy đều vây quanh Hám Thiên Khuyết và Quản Vân Bằng rồi ríu rít hỏi han.
"Hai vị quản công, tiên sinh muốn cho bọn ta cơ duyên ư?"
"Đúng vậy đúng vậy, tiên sinh rất hài lòng với biểu hiện của bọn ta đó".
"Chắc là muốn cho cơ duyên gì đó rồi!"
Giọng nói gấp gáp bên tai cứ vang lên không ngừng...
Thấy một đám Võ Đế này vây quanh bọn họ giống như trẻ con đòi kẹo, Quản Vân Bằng và Hám Thiên Khuyết đều kiêu ngạo tự mãn.
Võ Đế đã từng là kẻ tại cao cao tại thượng trong mắt bọn họ, mà bây giờ đây, cả đám lại phải nhìn sắc mặt họ mà hành xử, thậm chí những Võ Đế này còn đưa không ít hối lộ để nịnh nọt nữa họ nữa ấy chứ.
Đương nhiên sau khi hai người ăn sạch kẹo mà Dịch Phong cho thì cũng nhảy mấy cấp, tiến thẳng tới tu vi Võ Đế.
"Đám người các ngươi thật là, không giữ nổi bình tĩnh nữa à".
"Các ngươi xem bản thân hò hét còn ra thể thống gì nữa không hả?"
Quản Vân Bằng sửa sang y phục, nghiêm giọng dạy dỗ.
"Quản quản sự, làm sao bọn ta không gấp cho được đây?"
Một Cửu Mệnh Võ Đế bước tới mỡ dù lên che cho Quản Vân Bằng.
"Đúng vậy đúng vậy, đối diện với cơ duyên của tiên sinh, ngươi nói xem làm sao bọn ta có thể bình tĩnh nổi đây!"
Lại một Bát Mệnh Võ Đế bước lên trước xoa bóp vai cho Quản Vân Bằng rồi nói.
Mà những người khác cũng lần lượt nhìn về phía này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận