Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1007: Chẳng phải đã tới rồi sao (1)

Nhưng mà.
Đối mặt sự ân cần của Trần Võ, Tô Bạch lại không để ý tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người Trần Siêu Tiền quỳ trên mặt đất.
"Thanh tiên kiếm này có còn là của các ngươi nữa không?"
Tô Bạch nắm chặt trường kiếm lạnh lùng hỏi.
Dọa cho đám người Trần Siêu Tiền run rẩy, cũng bao gồm những kẻ đã giúp Trần Siêu Tiền kêu gào với Tô Bạch.
"Đại nhân tha mạng".
"Đại nhân tha mạng, chúng ta sai rồi".
Một đám người nằm rạp dưới đất run rẩy, truyền ra tiếng xin tha run rẩy.
Trần Võ thấy thế, trên mặt lóe lên vẻ nghiêm nghị.
Nhìn dáng vẻ này của Tô Bạch, xử lý không tốt chính là đại họa!
Ánh mắt khẽ động, sau đó nắm lấy Trần Uy nửa chết nửa sống dưới đất, bàn tay bao phủ trực tiếp lục hồn.
Dù sao khi trước ông ta cũng không ở đây, cũng không biết tiền căn hậu quả của sự việc.
Chỉ khi biết tiền căn hậu quả, mới có thể hốt thuốc đúng bệnh trấn an Tô Bạch.
Ngay lập tức.
Từ khi Tô Bạch xuất hiện đến nay, tất cả mọi chuyện đã xảy ra toàn bộ đều xuất hiện trong đầu ông ta.
"Khốn kiếp!"
Hét lớn một tiếng, ông ta lập tức phẫn nộ.
"Các ngươi là thứ có mắt không tròng, vậy mà còn dám thèm nhỏ dãi tiên khí của tiền bối".
Sau khi biết tiền căn hậu quả, ông ta trừng mắt tức sùi bọt mép nhìn về phía Trần Siêu Tiền, quát từng câu từng chữ: "Nhất là thứ đui mù như ngươi..."
Cùng lúc đó từng bước đến gần Trần Siêu Tiền.
"A !"
"Lão tổ, ta sai rồi, ta sai rồi, ta cũng không dám nữa..."
Nhưng mà ông ta còn chưa nói xong, một luồng khí kình sắc bén ép tới, xuyên thẳng bụng nhỏ của ông ta.
Đan điền vỡ nát.
Trở thành phế vật.
"A !"
Trần Siêu Tiền phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, như con chó chết giãy giụa dưới đất.
Trần Võ không thèm để ý đến ông ta.
Đối với ông ta mà nói, ông ta có vô số đời sau, bất kể là ai cũng có thể quản lý gia tộc, nhưng tuyệt đối không thể là loại ngu xuẩn đưa gia tộc lên con đường diệt tộc này.
Nhìn thấy Trần Siêu Tiền vốn uy phong lẫm liệt đã bị phế, những người đó càng bị dọa cho hô hấp dồn dập, quỳ rạp dưới đất thiếu chút nữa tè ra quần.
"Còn về đám phế vật các người, toàn bộ tự chặt một tay, đồng thời gia tộc sau lưng các ngươi vĩnh viễn cút khỏi thành Thiên Vân cho ta, sau này nếu dám can đảm đặt chân vào, giết không tha!"
Giọng nói lạnh lẽo truyền ra, phán quyết những người đó.
Ai nấy như bị sét đánh mềm nhũn dưới đất.
Tương đương với việc vô số cơ nghiệp thành Thiên Vân của gia tộc sau lưng bọn hắn, nháy mắt đều tan biến.
Nhưng còn có cách nào nữa, ai bảo bọn hắn đứng sai đội đá vào tấm ván sắt.
Bây giờ không ra đòn sát thủ với bọn hắn, đã rất may mắn rồi!
"Đương nhiên, cũng bao gồm các ngươi."
Lúc này Trần Võ lại nghiêng đầu, nhìn về phía Liễu mẫu cùng Liễu Thiến Thiến đang đại ra.
Sắc mặt hai người trắng bệch, mềm oặt ngồi bệt xuống đất.
Sau khi xử lý xong những người này, vẻ mặt Trần Võ nịnh nọt đi tới trước mặt Tô Bạch.
"Tiền bối, xin hỏi đã hài lòng chưa?"
Trần Võ cười tủm tỉm nói: "Nếu tiền bối chưa hài lòng, bây giờ ta sẽ giết chết tất cả bọn hắn".
"Thôi!"
Chung quy tuổi tác của Tô Bạch không lớn, thấy những người này đều bị trừng phạt thích đáng, cũng không truy cứu nữa.
Thấy thế Trần Võ thở phào một hơi.
Bề ngoài thoạt nhìn ông ta bình tĩnh, thực ra y phục đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Cũng may cuối cùng vẫn trấn an được Tô Bạch.
Tô bạch nhìn thoáng qua xung quanh, không còn hứng thú, chuẩn bị rời đi.
"Tô Bạch Tô Bạch đợi đã..."
Lúc này Liễu mẫu lôi kéo Liễu Thiến Thiến vội vàng đuổi theo, nói: "Tô Bạch ngươi mau giúp chúng ta cầu tình, chúng ta không muốn rời khỏi thành Thiên Vân!"
"Chúng ta đã ở thành Thiên Vân nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có nhiều cơ nghiệp đến thế, nếu rời đi nỗ lực vô số năm nay đều tan biến!"
Tô bạch nhìn bà ta một cái, hoàn toàn không để ý tới.
Liễu mẫu thấy thế vội vàng đuổi theo, kéo xiêm y Tô Bạch, nói:
"Tô Bạch ngươi không thể tuyệt tình như vậy, Thiến Thiến là thanh mai trúc mã của ngươi mà "Thanh mai trúc mã?"
Tô bạch nhìn về phía bà ta, cười nói: "Nếu là thanh mai trúc mã, tại sao lại phản bội, tại sao lại bỏ đá xuống giếng không ngừng châm chọc?"
"Ôi chao, không thể trách chúng ta được, chẳng phải do ta hoàn toàn không biết ngươi lợi hại như vậy sao?" Liễu mẫu cuồng loạn hét: "Nếu ta sớm biết ngươi lợi hại như vậy, ta đã gả Thiến Thiến cho ngươi từ lâu."
Nói đến đây Liễu mẫu dường như nhớ đến gì đó, vội vàng hét:
"Chẳng phải ngươi vẫn còn yêu Thiến Thiến sao, bây giờ ta sẽ gả nàng cho ngươi."
"Thiến Thiến, mau lên, con mau tỏ thái độ, mau nói con còn yêu hắn đi".
Liễu Thiến Thiến bị Liễu mẫu kéo lại đây.
Nhưng Liễu Thiến Thiến vừa muốn lên tiếng đã bị Tô Bạch xua tay ngắt ngang.
"Không cần nói nữa".
Bạn cần đăng nhập để bình luận