Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 696: Kế sách mới (2)

Diệt Thế đáp: "Cho nên chúng ta vẫn nên quan tâm tới khí vận thì hơn, phải tìm cách bù đắp lại khí vận đã tiêu hao, đợi khí vận hồi phục lại kha khá thì hãy nói với sử giả, mời sứ giả tới tương trợ, đích thân tiêu diệt Ngô Thiên".
Vân Đỉnh quốc vương cắn chặt răng.
Mặc dù tạm thời mặc kệ Ngô Thiên khiến hắn ta có chút không cam lòng, nhưng bộ dạng của Khí Vận Tiên Trụ hiện giờ như thế, bọn hắn làm gì có dũng khí nhờ sứ giả ra tay giúp đỡ.
Hiện tại đã kiệt sức rồi.
Có lẽ chỉ có thể làm theo cách Diệt Thế đưa ra mà thôi.
Nói xong, Vân Đỉnh quốc vương bèn lấy thiên thư chỉ dẫn ra, sau đó hắn ta lập tức nhíu mày.
"Trong chỉ dẫn có viết chuyện tăng khí vận này không dễ dàng, cần phải bố trí cẩn thận, tóm lại là phải tốn không ít thời gian!"
Vân Đỉnh quốc vương thở dài nói.
Diệt Thế cũng hơi nhíu mày.
Bọn hắn đâu có nhiều thời gian để bố trí được như vậy.
Tốt nhất là trước khi sứ giả hạ phàm trong lần tới, nhất định phải lấp đầy khí vận.
Mon Đúng lúc hai người đang sứt đầu mẻ trán thì đột nhiên Vân Đỉnh quốc vương nghĩ ra điều gì đó, hắn ta vội vàng nói: "Nếu có thể diệt trừ Ngô Thiên để bù đắp lại số khí vận đã bị Ngô Thiên làm xói mòn, vậy còn Hoàng Thiên cự thú lúc trước thì sao?"
Diệt Thế hiểu ra ngay lập tức, ánh mắt hắn ta lóe lên.
Mặc dù sau này Ngô Thiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng bởi vì hắn ta có thể chất bất tử nên mỗi lần chết đi sống lại, sức mạnh lại gia tăng một bậc.
Nhưng Hoàng Thiên cự thú thì không hề có được may mắn đó.
Giết chết thì chính là chết hẳn.
Hoàng Thiên chết rồi, vậy chẳng phải số khí vận mà nó làm xói mòn trước đây có thể lấp đầy lại hay sao?
Đó chính là một lượng khí vận cực lớn.
Vả lại thao tác lần này còn dễ dàng hơn việc bố trí những cái khác nhiều.
"Được, ta sẽ truyền lệnh xuống dưới ngay lập tức, để bọn hắn tìm kiếm tung tích của Hoàng Thiên".
"Một khi tìm được Hoàng Thiên, hai chúng ta sẽ tiêu diệt nó ngay tức khắc".
"Được!"
Diệt Thế nghiêm túc gật đầu.
Vừa nghĩ ra được cách này, vẻ u ám bế tắc trên mặt hai người bọn hắn lập tức vơi đi không ít.
Trong một ngôi làng nơi miền núi xa xôi.
"Chíp chíp...
Cổ Gia Tân cầm những hạt gạo vàng óng nuôi lũ gà con trong chuồng.
Bên này, Mạc Thiên Cơ ngồi nghiêm chỉnh trên ghế làm bài tập toán.
"Sư đệ, sao mấy ngày nay không thấy Hoàng Thiên?" Sau khi làm xong bài tập thì Mạc Thiên Cơ lại có cảm giác bản thân lĩnh ngộ được nhiều thứ hơn. Nàng thu dọn bài tập xong, cất tiếng hỏi Cổ Gia Tần.
"À, dạo gần đây Thẩm Nông sư đệ đang nghiên cứu về biến đổi gien, cho nên hắn lôi Hoàng Thiên đi làm chuột bạch rồi." Cổ Gia Tần nhẹ giọng cười nói.
Mạc Thiên Cơ gật đầu cảm khái: "Đã lâu không gặp nhau, cũng không biết các sư huynh đệ khác bây giờ thế nào."
"Đúng vậy!"
Cổ Gia Tần cho gà con ăn xong thì nói: "Hay là sư tỷ truyền thư hỏi thăm mọi người một chút đi, xem thử dạo này mọi người sống như thế nào!"
"Được!"
Mạc Thiên Cơ gật đầu, sau đó nàng viết hơn mười lá thư vung ra ngoài.
Những lá thư hóa thành từng đạo lưu quang, biến mất trong hư không.
Trong một tòa lâu các huy hoàng, một nam tử mặc long bào đang rưng rưng nước mắt đọc thư của Mạc Thiên Cơ gửi tới.
"Thật hoài niệm những ngày tháng ở chỗ sư tôn".
"Ta cũng rất nhớ các sư huynh đệ".
"Tuy rằng ta đã là quốc vương của đế quốc Thiên Long nhưng nếu so với các sư huynh đệ khác thì vẫn còn thua xa."
"Nhưng may mà sư huynh đệ đều ở cách đây không xa, vậy thì nhất định phải đến chỗ ta chơi!"
Nghĩ đến đây, nam tử mặc long bào cũng viết ra mấy chục bức thư ném lên bầu trời.
"Hoá ra là thư của Mạc Thiên Cơ sư tỷ và Long sư đệ".
Ngược lại, trên một toà tông môn khổng lồ nơi ngọn núi cao tràn ngập mây mù dày đặc, một nam tử khác đang đứng chắp tay lầm nhẩm đọc thư.
"Quả thật không tồi, bây giờ Long sư đệ đã là quốc vương, nếu có cơ hội ta nhất định phải tới tìm đệ ấy chơi một chút."
"Xem ra Mạc Thiên Cơ sư tỷ rất có thành tựu trong phương diện toán học, Cổ Gia Tần sư huynh lại nghiên cứu ra giống loài mới, Thẩm Nông sư huynh cũng nghiên cứu ra biến đổi gien."
"Không hổ danh là đệ tử của sư tôn, cũng may bây giờ ta đã là tông chủ của Vụ Tông, cũng không đến mức quá mất mặt."
Hắn vừa đọc xong thì lại có mấy bức thư nữa truyền đến.
Hắn tiếp tục mở ra từng cái một.
"A! Tô Vân Vận sư tỷ đến Tiên Giới sao? Rất tốt".
"Hình như Hồng Phong Cuồng sư huynh gần đây lại cùng tông môn nào đó đồng quy vu tận."
"Khởi Ngọc sư huynh có chút thảm thì phải, huynh ấy vẫn không thể phi hành được. Lúc huynh ấy đánh nhau với người khác, đạp chân một cái đã nhảy lên mặt trăng, sau đó không thể tự về được, cuối cùng vẫn là Tiêu Chiến sư đệ chạy lên mặt trăng đón về, Nói đến đây đệ tử này không nhịn được mà thở dài, trong mắt hắn tràn ngập về hoài niệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận