Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 185: Lấy Phá Tôn Đan ra cho ta

Càng gay go hơn đó là, lúc này hắn đã không còn đường lùi.
Dưới sự thất vọng, hắn nghiến răng không cam lòng, lấy một quyển trục ra.
Quyển trục vừa xuất hiện đã phát ra ánh sáng chói mắt.
“Ngao Khánh, bọn ta không tha sẽ cho ngươi.”
Ngao Tất Phương sắc mặt u ám mắng lớn, nghĩ tới phần quyển trục này bị hắn giấu hơn một nghìn năm mà phải dùng như này, quả thật chính là nỗi đau trong tim.
Mà trong lúc âm thanh vừa dứt, ánh sáng của quyển trục dâng lên đến đỉnh điểm, sau đó đám người Ngao Tất Phương biến mất không còn thấy nữa.
“Hừ!”
“Nếu không phải ta vừa mới đột phá, tu vi vẫn chưa ổn định, không thì các ngươi thật sự có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao?”
Nhìn đám người biến mất không thấy đâu nữa, cẩu tử Ngao Khánh khinh thường lên tiếng.
“Nhưng mà chủ nhân thật sự là rất thương ta, một nồi canh thịt rùa lớn như vậy mà đều cho ta uống sạch, đặc biệt là những vị thuốc tinh hoa dưới đáy, quả là nghịch thiên, lại có thể khiến ta trực tiếp đột phá từ Yêu Vương đến Yêu Tôn!”
“Đúng rồi.”
“Chắc chắn là chủ nhân đã nghĩ tới việc đám lão già Ngao Tất Phương này muốn trị ta, cho nên đã đặc biệt cho ta cơ hội này.”
“Thần cơ diệu toán này của chủ nhân thật sự khiến ta phải cảm phục, mà ngay cả thời gian cũng chính xác như vậy, ta vừa mới đột phá thì đám người ngu ngốc này đã đến rồi.”
“Ta đoán là chủ nhân cũng muốn đưa bọn chúng tới cho ta luyện tập một chút!”
Vừa nghĩ đến đây, trong mắt cẩu tử Ngao Khánh liền lóe lên sự nóng bỏng.
Không lâu trước đây, hắn chỉ là một kẻ bị tất cả những người trong bộ tộc khinh thường, nhưng bây giờ, hắn không chỉ trừng trị được Ngao Tất Phương, mà còn trở thành một kẻ mà cả bộ tộc đều phải ngửa mặt trông lên.
Tất cả những thứ này, đều là do chủ nhân ban tặng.
Cùng với tu vi càng mạnh, hắn càng cảm nhận được sự cường đại của chủ nhân!
“Hừ!”
Ngoài Thập Vạn Đại Sơn, đám người Ngao Tất Phương bị quyển trục truyền tống ra ngoài, ai nấy đều thở hổn hển.
Tất cả bọn họ nghĩ lại vẫn thấy rùng mình, đồng thời là vẻ mặt khó coi.
Ai mà ngờ rằng, Ngao Khánh đã từng bị bọn chúng coi thường đó, lại có thể ép Ngao Tất Phương lấy quyển trục truyền tống mà hắn đã cất giấu hàng nghìn năm ra.
Những bảo vật này, Ngao Tất Phương xem chúng như là mạng sống.
Vậy mà lại phải dùng vì Ngao Khánh.
Hơn nữa, lúc bọn chúng đến thì có đến hai mươi mấy người hùng dũng, đến lúc này chỉ còn lại lác đác vài Yêu Tông, thậm chí không còn một Yêu Hoàng nào hết.
“A!”
Vừa nghĩ tới đây, hắn tràn đầy căm phẫn không nhịn được mà bộc phát ra ngoài, vô số nham thạch xung quanh nổ tung dưới tiếng gào thét này.
Nhưng mà trước mắt, bọn họ chỉ có thể người đầy bùn đất nhanh chóng đi về hướng bộ tộc.
Sau khi thông qua truyền tống trận, bọn họ nhanh chóng về đến Hồng Nhật Nhất Mạch.
Bộ phận canh giữ Hồng Nhật Nhất Mạch và một số hậu bối nghe được động tĩnh, càng thêm vội vàng ra cửa nghênh đón.
Nhưng sau đó, lúc mà nhìn thấy đám người Ngao Tất Phương, sắc mặt của mọi người đều đã thay đổi.
Gì vậy, sao chỉ còn lại mấy người thế này thôi?
Hơn nữa ai nấy cũng đều nhếch nhác như vậy!
Nhưng cho dù nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mọi người vẫn không nghĩ tới tin xấu gì cả, dù gì bọn họ vẫn biết rất rõ thế trận trước đó, đặc biệt là Ngao Tất Phương đích thân xuất mã, không thể nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn được.
Còn về việc thảm hại và thiếu đi một số người, e rằng là từng nhóm lần lượt trở về, nhưng mà nói thật thì, có lẽ thực sự quân địch cũng không kém.
Cho nên, mọi người vẫn nhiệt liệt tươi cười nghênh đón như cũ.
“Bái kiến Tất Phương đại nhân, Tất Phương đại nhân xuất mã, chắc hẳn là đã xử lý được võ quán kia rồi!” một tên hậu bối Yêu Vương vội vàng nịnh nọt nói.
“Đúng vậy đúng vậy!”
“Tất Phương đại nhân quả thật lợi hại.”
Thấy vậy, những hậu bối khác cũng vội vàng nịnh nọt theo.
Ngao Tất Phương bị chọc trúng điểm đau, sắc mặt có chút thay đổi, nhưng mà không hề để ý đến bọn họ.
Nhưng Yêu Vương này lại hiển nhiên không có phản ứng gì, lại tiếp tục nịnh nọt nói: “Nếu đã giành được võ quán đó rồi, vậy chắc hẳn Ngao Khánh cũng bị Tất Phương đại nhân bắt về rồi nhỉ?”
“Sao ngươi lại lắm lời như vậy hả?”
Lại bị chọc trúng chỗ đau, cuối cùng Ngao Tất Phương cũng không thể nhịn được nữa, lập tức cho một cái tát, Yêu Vương nịnh nọt đó liền bị hắn đánh cho nằm xuống đất, chết đến không thể chết thêm nữa.
Thấy vậy, đám người trở nên sợ hãi.
Nhìn thấy sắc mặt u ám đó của đám người Ngao Tất Phương, trong lòng mọi người mới xuất hiện một dự cảm không lành.
E rằng, thật sự xảy ra chuyện rồi.
Ngao Tất Phương không hề để ý đến bọn họ, ngồi xuống chiếc ghế đầu tiên, mặt ủ rũ, rất lâu rất lâu cũng không nói gì.
Đại đường, rơi vào cảnh tượng yên lặng.
Trong lúc này, không có một ai dám lên tiếng.
“Người đâu, lấy Phá Tôn Đan ra cho ta!”
Cuối cùng, Ngao Tất Phương càng nghĩ càng không cam lòng, lên tiếng truyền lệnh.
“Ngươi muốn làm gì vậy?”
Mọi người nhao nhao chấn động đưa mắt nhìn về phía hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận