Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 966: Chuyện này hoàn toàn không thể nào

Nghe nhầm.
Nhất định là nghe nhầm rồi.
Mọi người đều nghĩ như vậy, hơn nữa đều cực kì kiên định.
Mẹ nó có ai chỉ ngắn ngủi trong một khắc, xuất phát từ nơi này chạy đến thành Thiên Trận rồi quay về thuận tiện còn đi nặng được chứ?
Chuyện này không khỏi quá điên cuồng.
Mẹ nó càng không cần nói đến việc xuyên qua nửa sơn mạch Thiên Lan, chạy đến thành Hoang Vu ở Hoang Giới để ăn trưa.
Mẹ nó bây giờ đã là giữa trưa rồi!
"Chuyện này hoàn toàn không thể nào! ! Có lẽ là nghe nhầm, mọi người đừng rối rắm vấn đề này nữa, tránh làm lõ chính sự của chúng ta".
Lâm Ấu Vi nhìn nhóm người đang ngơ ngác kia, vội vã nói: "Chúng ta vẫn nên bình tĩnh lại tiếp tục lên đường, tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ trở về."
"Nhưng mà bất kể thế nào, người này cũng mạnh đến thái quá, hơn nữa bây giờ không phân rõ là địch hay bạn, cho nên chuyến đi này của chúng ta càng phải cẩn thận hơn trước."
Lâm Ấu Vi trịnh trọng căn dặn.
"Vâng".
Mọi người cũng biết nhiệm vụ của chuyến đi này, vẻ mặt trịnh trọng, định tiếp tục lên đường.
Nhưng bọn hắn vừa cử động.
Một luồng sát khí đột nhiên xuất hiện, uy áp khổng lồ ập đến từ bốn phương tám hướng.
Nhất thời.
Lập tức truyền đến cảm giác da đầu tê dại.
Nhóm Lâm Ấu Vi như lâm phải đại địch, nhanh chóng tựa lưng tập trung lại với nhau, dưới uy áp nặng nề này từng giọt mồ hôi lạnh của nhóm người rơi xuống.
Bởi vì luồng uy áp này, thật sự quá mạnh quá mạnh.
Nếu thật sự muốn gây khó dễ cho bọn hắn, e rằng bọn hắn hoàn toàn không có đường đánh trả, chỉ có thể bỏ chạy.
Dưới bầu không khí căng thẳng này.
Nhất thời xung quanh im lặng như tờ.
Đồng thời ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn về phía rừng rậm trước mặt.
Bởi vì bọn hắn cảm nhận được, nguồn gốc của luồng uy áp kia là ở phía trước.
Gần rồi...
Thần kinh của mọi người căng chặt.
Gần hơn rồi...
Sắp xuất hiện rồi...
Tay chân nhóm người bắt đầu run rẩy, miệng lưỡi khô khốc, không ít người đã lấy át chủ bài giấu dưới đáy hòm ra, nắm chặt trong tay.
Có thể nghe thấy tiếng tim đập rõ ràng.
Cuối cùng.
Rừng rậm tách ra.
Một con thỏ trắng nhỏ lon ton nhảy ra ngoài.
Mọi người lập tức ngây ngốc.
Cái quỷ gì vậy?
Một con thỏ trắng nhỏ?
Đương nhiên.
Sau lưng thỏ con còn có mấy quái vật khổng lồ theo cùng.
Một con nhân diện sư.
Một con luyện kim thú.
Cùng những yêu thú tạp nham khác.
Thỏ con ngồi phịch xuống đất, hai chân bắt chéo.
Nhân diện sư bên cạnh thấy vậy, cả người nằm bẹp dưới đất, dùng đôi vuốt sư tử cẩn thận đấm lưng cho thỏ con.
Cảnh tượng này khiến nhóm người Lâm Ấu Vi nhìn mà há hốc mồm.
Có điều dù chỉ là một con thỏ, nhưng bọn hắn không dám xem thường.
Dù sao con thỏ này mang đến uy áp cho bọn hắn là thật.
"Chư vị, chúng ta là trận pháp sư của Trận Giới phụng mệnh sư tôn Trần Tiên Huyền đến sơn mạch chấp hành nhiệm vụ, sẽ không làm việc gì bất lợi cho các ngươi, mong hãy thông cảm".
Lâm Ấu Vi chắp hai tay nói.
"Nhân loại, ta mặc kệ các ngươi là ai, từ đâu đến, muốn làm gì, bắt đầu từ bây giờ không cho phép tiến về trước một bước."
Thỏ con híp mắt, nói thẳng.
Nghe vậy.
Sắc mặt Lâm Ấu Vi u ám, nhìn thái độ của thỏ con, biết chuyện được cho đi thẳng là không thể nào.
Để không làm lỡ thời gian, nàng ta lấy lệnh bài mà Trần Tiên Huyền giao cho nàng ta ra.
"Nếu đoán không nhầm nơi này là lãnh địa Thiên Sư, sư tôn Trần Tiên Huyền của ta và các đại lãnh chủ trong sơn mạch đã từng có hiệp nghị tạo điều kiện thuận lợi, cũng bao gồm lãnh chủ Thiên Sư, đây là lệnh bài tín vật, xin hãy giao cho lãnh chủ Thiên Sư.
"Hắn nhìn thấy lệnh bài sẽ cho chúng ta đi".
Nhưng mà.
Thỏ con chỉ liếc một cái.
"Thứ này của ngươi vô dụng, ta cũng mặc kệ lãnh chủ hay không lãnh chủ gì đó, vẫn là câu nói kia, từ đâu đến thì về nơi đó".
Thỏ con lại lần nữa nhấn mạnh giọng nói, tràn ngập vẻ không cho hoài nghi.
"Ngươi...
Sắc mặt Lâm Ấu Vi không khỏi u ám.
Trong lòng dâng lên phẫn nộ, thỏ con này ở vào tu vi không khỏi quá cuồng ngạo.
Cho dù biết hai bên đánh nhau mình không có chút cơ hội, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ trên người, nàng ta không nhịn được sầm mặt nói:
"Các hạ, nơi này là lãnh địa Thiên Sư do lãnh chủ Thiên Sư làm chủ, không phải ngươi quyết định đâu nhỉ?"
"Ta đề nghị ngươi vẫn nên thông báo cho lãnh chủ Thiên Sư sẽ tốt hơn."
"Đừng vì chuyện này xảy ra hiểu lầm khiến Trận Giới của ta và lãnh chủ Thiên Sư nảy sinh mâu thuẫn, đến khi đó ngươi không gánh nổi trách nhiệm này đâu!"
"Đừng để đến lúc đó lãnh chủ Thiên Sư phạt ngươi...
Lời nói của Lâm Ấu Vi không nặng không nhẹ.
Vừa khéo gãi đúng chỗ ngứa.
Không đến mức làm khó thỏ con, đồng thời cũng truyền đạt được ý định trong đó.
Cho nên.
Nếu không phải kẻ ngốc, cũng phải biết nên làm thế nào.
Nhưng hành động của thỏ con lại vượt qua dự liệu của nàng ta, ngẩng đầu cười lớn.
"Ha ha ha..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận