Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2226: Thánh địa (2)

Một đêm kia, trong tay mỗi đại tông môn đều nhận được thư Tuyết Nguyệt Thánh Địa truyền đến, tin tức chấn động quét ngang toàn bộ Nam Ly Quốc. Trước đây không lâu, Dịch Phong còn được ngàn vạn người mong chờ, chớp mắt đã trở thành phản đồ của thánh địa, biến cố chênh lệch to lớn này, khiến cho trong mắt mọi người đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Tuy nói có không ít người đều biết tính tình của Dịch Phong, thầm nghĩ với tính cách ẩn sâu công và danh kia, tuyệt đối không phải người phản đồ trộm bảo, thậm chí có không ít tu sĩ lên tiếng hỏi ra nghi vấn với tông môn, nhưng cao tầng mỗi đại tông môn đều vô cùng lão làng, đã sớm âm thầm so sánh được mất ở trong lòng, tính toán tất cả lợi và hại vô cùng rõ ràng.
Dịch Phong và thánh địa bên nào nặng bên nào nhẹ?
Đáp án đã rất rõ ràng.
Không bàn đến chuyện thật giả hay không, chỉ cần là tin tức của thánh địa truyền đến, vậy thì căn cứ vào mệnh lệnh của thánh địa làm việc là được, cho dù giết nhầm Dịch Phong, cũng tuyệt đối không thể đắc tội với Tuyết Nguyệt Thánh Địa!
Chỉ cần có thể bắt được Dịch Phong, giành được nhân tình của thánh địa, cho dù không ít tài nguyên và cống hiến ngày trước đều đổ sông đổ biển, cũng không quan trọng.
Trên đời này chưa từng có đạo nghĩa gì tuyệt đối, chỉ có lợi ích mới là chân lý vĩnh hằng!
Đây mới chính là hiện thực lạnh giá.
Dường như trong cùng một lúc, mỗi đại tông môn đều phái ra tinh anh trong môn, nghe theo mệnh lệnh truy sát Dịch Phong, trời còn chưa hoàn toàn sáng, toàn bộ Nam Ly Quốc đã bị cuốn vào trong một trận chiến gió tanh mưa máu!
Thuận theo sắc trời dần sáng, mỗi tông môn đuổi theo từ bốn phương tám hướng, đội ngũ truy sát càng ngày càng lớn mạnh, phảng phất như không phải truy sát một mình Dịch Phong, mà là ngàn vạn tà ma!
Lúc tảng sáng!
Dịch Phong bị bức đến bên vách Đoạn Hồn Nhau, phía sau là ngàn vạn tu sĩ, trước mắt là vực sâu vạn trượng, đối diện sườn núi, đều chật ních các khuôn mặt quen thuộc của các tông môn.
Hắn một người một kiếm, mặc dù tu vi có một không hai Nam Ly Quốc đương thời, nhưng đến thời khắc này đã là cực hạn, cả người đã sớm bị màu máu nhuộm đỏ, đang mở lớn miệng thở hổn hển.
Đoạn đường này một dọc chạy trốn, Dịch Phong đã giết không biết bao nhiêu mạng người, có người đã từng là tuấn kiệt tông môn mà mình so tài, cũng là kiếm tu đồng bối có duyên gặp mặt một lần.
Hắn không thể nào hiểu được, vì sao những người này không oán không thù với mình, bọn họ lại nhất định phải dùng mạng đọ sức?
Trong tuyệt cảnh.
Hắn vì để tự vệ, căn bản không rảnh suy nghĩ nhiều, bất luận quen biết hay không, xông đến chính là vong hồn dưới kiếm, đã sớm giết đỏ cả mắt!
Con đường ngàn dặm xuôi năm, khắp nơi tràn ngập màu máu!
Lúc này cho dù tu vi của Dịch Phong đã hao tổn hơn phân nửa, đã không còn bộ phong thái nhàn nhã trước kia, nhưng huyết y trường kiếm để ngang trước mắt, lại càng là sát khí lẫm liệt.
Chỉ một thoáng, cho dù gần vạn tu sĩ có mặt ở đây, cũng không có một người nào dám tự tiện đi lên!
Tất cả mọi người đều cả mặt kiêng kỵ, nhìn chằm chằm thân ảnh huyết y ở trên sườn núi.
Mãi đến khi nhìn thấy trên trán Dịch Phong rỉ ra tia mồ hôi, mới có người dám cả gan trầm giọng lên tiếng.
“Các vị đạo hữu! Dịch Phong đã là nỏ mạnh hết đà, cho dù hắn có lợi hại như thế nào, chúng ta chỉ cần cùng nhau tiến lên tấn công, nhất định có thể lấy tính mạng của ác tặc này!”
Lời này vừa mới đến miệng, lập tức khiến cho người ngoài liên tục phụ họa.
“Không sai! Cho dù hắn có mạnh hơn nữa, sao có thể đọ lại được chúng ta nhiều đạo hữu như vậy!”
“Hai tay khó địch lại được bốn tay, hắn đã là chắp cánh khó thoát!”
“Không cần biết năm đó hắn phong quang như thế nào, bây giờ đã là mục tiêu công kích, các vị đạo hữu không cần kiêng kỵ!”
“Tiêu diệt gian tặc, chính là ngày hôm nay!”
“Tiêu diệt gian tặc, chính là ngày hôm nay!”
Một đám người càng ngày càng kích động, hô to lời nói đại nghĩa.
Cho dù không rõ vì sao có nhiều người tức giận như vậy, trong đó có mấy đạo âm thanh, khiến cho Dịch Phong cảm thấy cực kỳ quen tai.
Hắn yên lặng nhìn lại, thì nhìn thấy người la lên trong mắt lộ ra vẻ bối rối không còn dám lên tiếng nữa.
Nhìn thấy rõ người kia, Dịch Phong cũng ngây người tại chỗ.
“Tiểu sư đệ? Các ngươi?!”
Không ngờ được.
Ở trong tuyệt cảnh sắp chết, người kêu đánh kêu giết kích động nhất lại là sư đệ đã từng đồng môn. Thời gian trôi qua đã lâu chưa từng trở về tông môn thăm viếng, không ngờ ngày gặp lại đã là tử địch.
Đây là việc châm biếm thế nào.
Thời khắc chua xót tức giận, Dịch Phong đứng nhìn mọi người, cắn răng lên tiếng hỏi!
“Vì sao!”
“Vì sao các ngươi cũng đuổi theo giết ta?!”
Thuận theo tiếng chất vấn của Dịch Phong vang vọng.
Trong mắt mấy vị tu sĩ trẻ tuổi lộ ra vẻ bối rối, không dám ngẩng đầu đối diện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận