Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1237: Phân chia thánh nhân (2)

"Cái gì, lão tổ tông đích thân triệu kiến?"
Nghe thấy câu này cho dù là người đã nhìn quen sóng to gió lớn ở hiện trường, cũng nhất thời khiếp sợ khó nói nên lời.
Là vị lão tổ tông, thánh nhân trong truyền thuyết kia triệu kiến.
Cho dù bọn hắn biết có một lão tổ tông như thế tồn tại, nhưng thế hệ hậu bối có mặt ở hiện trường chưa từng được gặp ông ta.
"Không ngờ là lão tổ tông đích thân triệu kiến, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Thanh niên bạch y không nhịn được sự kích động trong lòng, vội vàng hỏi.
"Ôi chao đại công tử, loại chuyện này một quản gia nhỏ bé như ta sao có thể biết rõ được, mau vào đại điện thôi, đảo chủ đã ở đó chờ mọi người rồi."
Tần quản gia vội vã nói.
Mọi người không dám chậm trễ, vội vàng đi về phía đại điện Thiên Địa.
Trong đại điện đã có một nam tử trung niên đợi ở đó từ sớm.
Ông ta mặc trường bào màu xanh, khí thế thâm hậu, sắc mặt hồng hào, không giận tự uy, nhưng về ung dung lúc bình thường của ông ta, hôm nay lại hiện lên thần sắc sốt ruột.
"Bái kiến đảo chủ".
Nhóm người trở về cuối cùng đã đuổi đến đây.
"Đừng bái nữa, Tần quản gia đã nói cho các ngươi biết rồi chứ?"
Thấy mọi người cuối cùng đã đến, đảo chủ Tần Nghị vội vàng nói.
"Chúng ta đã biết rồi."
Mọi người vội vã gật đầu.
"Nếu mọi người đã biết thì đừng làm lỡ nữa, mau theo ta đến gặp lão tổ".
Vẻ mặt Tần Nghị căng thẳng nói, sau đó dẫn đầu đi trước.
Những người còn lại vẻ mặt thấp thỏm, đi theo sau lưng Tần Nghị không dám làm ồn, dù sao đối với rất nhiều người mà nói, đây vẫn là lần đầu gặp vị lão tổ tông trong truyền thuyết.
Đi đến chỗ sâu nhất trong đại điện, sau khi bước qua rất nhiều trận đạo mới lộ ra một con đường sâu không thấy đáy.
Mọi người nín thở, thuận theo bậc thang cổ đi xuống từng nấc, bởi vì điểm đến là dưới mặt đất của đại điện Thiên Địa.
Đi khoảng nửa canh giờ mới bước vào trong một thạch thất.
Trong thạch thất, một lão nhân đang ngồi xếp bằng.
Thực ra nói là lão nhân nhưng ông ta không hiện rõ vẻ già nua, ngược lại mặt mày tỏa sáng, ánh mắt sắc bén, thần thái sáng láng.
Mà bên cạnh ông ta còn có những lão nhân khác đang ngồi xếp bằng.
Lão nhân dẫn đầu chính là thánh nhân duy nhất của Thiên Vực, Tần Lan.
Mấy lão giả còn lại không phải thân phận tầm thường mà là cấp bậc bán thánh.
Đây chính là thực lực của thế lực đứng đầu Thiên Vực!
Nhóm người lần đầu tiên nhìn thấy Tần Lan hoàn toàn không ngờ, trạng thái tinh thần của lão tổ tông của nhà mình vậy mà lại tốt đến thế.
Quả nhiên thánh nhân chính là thánh nhân!
"Chúng ta bái kiến lão tổ."
Nhìn thấy lão nhân cho dù là đảo chủ Tần Nghị cũng phải cung kính quỳ xuống.
"Chư vị đứng lên đi".
Tần Lan phất tay, một luồng sức mạnh nhu hòa khẽ nâng nhóm người Tần Nghị lên.
"Haha, nhất định mọi người rất tò mò, tại sao ta lại triệu tập mọi người đến đây phải không?"
Tần Lan ôn hòa nói, không hề ra vẻ người lớn tuổi phải được tôn kính.
"Theo ta".
Gương mặt Tần Lan đầy ý cười, chắp tay sau lưng tung chưởng đẩy cửa hông của thạch thất ra.
Mọi người vào theo.
Cửa hông mở ra, bước vào một căn thạch thất khác.
Trên tường của thạch thất, điêu khắc phù văn phức tạp, nơi phù văn giao nhau, thắp lên vài ngọn hồn đăng lúc sáng lúc tối.
Nhưng trên bàn đá giữa thạch thất còn trưng bày một ngọn đèn, có vẻ như hạc giữa bầy gà.
Ánh mắt Tần Lan hưng phấn lại kích động, nhìn chằm chằm ngọn đèn kia.
"Mời các vị xem".
Sau khi dứt lời, ông ta phất tay dập tắt những ngọn hồn đăng lúc sáng lúc tối trên tường, cả thạch thất trở thành một vùng u tối.
Không đúng.
Không hoàn toàn là một vùng tăm tối.
Sau khi những ngọn hồn đăng kia dập tắt, có thể mơ hồ nhìn thấy ngọn đèn đặt trên bàn đá kia vậy mà lại nhấp nháy ánh lửa.
Ánh lửa kia rất yếu rất yếu, trong điều kiện ánh sáng bình thường hoàn toàn không nhìn ra được, cũng chỉ trong hoàn cảnh mờ tối này mới có thể mơ hồ nhìn thấy thấp thoáng.
Quan sát ánh lửa này, cả người Tần Lan kích động đến run rẩy, đường đường là thánh nhân, vành mắt ông ta thậm chí còn hơi đỏ lên.
Thế mà lại thành kính quỳ xuống ngọn đèn đó.
Lão tổ vừa quỳ đã dọa mọi người nghẹt thở, bởi vì bọn hắn hoàn toàn không biết ngọn đèn này đại diện cho điều gì, chỉ có thể thấp thỏm bất an nhìn Tần Lan, không biết làm sao cho phải, tay chân cũng chẳng biết nên đặt ở đâu.
Cũng chỉ có đảo chủ Tần Nghị biết được nhiều hơn một chút.
Khoảnh khắc thấy lão tổ quỳ xuống, ông ta cũng vội vã phản ứng lại.
"Lão tổ, lão tổ lẽ nào đây là..."
Ông ta trợn mắt hỏi, nói mãi nói mãi ông ta cũng kích động đến độ toàn thân run rẩy, hai chân không tự chủ quỳ xuống.
"Đúng vậy, chính là đại diện cho vị kia!"
Giọng điệu Tần Lan kích động nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận