Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 111: Tiên sinh cẩn thận, có trận pháp

Đột nhiên, Tôn Gia Cát hình như nhìn thấy điều gì đó, bất ngờ hét lên.
“Mau nhìn xem.”
Khi nghe những lời đó, hai người kia cũng nhìn về hướng đó.
Phát hiện một bóng người đang từ từ đi về phía sườn núi ở đằng xa.
Khi nhận ra bóng dáng kia, cả ba người họ gần như nhảy cẫng lên vì phấn khích.
“Tiên sinh.”
“Ha ha ha, là tiên sinh, là tiên sinh!”
Cả người Ngô Vĩnh Hồng run lên khi nhìn thấy cảnh này, cười như điên.
“Ta đã nói rồi mà.” Sở Sư Cuồng cũng không khá hơn là bao, lão vỗ đùi, phấn khích nói: “Tiên sinh mạnh mẽ như vậy, tên Lý Mạc Trắc kia làm sao mà có thể khiến tiên sinh bị thương được? Chắc là cái tên Lý Mạc Trắc kia đã bị tiên sinh đánh bại lâu rồi, đồng thời tiên sinh cũng biết tình hình của chúng ta, cho nên đã đặc biệt đến cứu chúng ta.”
Trong nhất thời, cả ba lão già gom lại vạn tuổi đều dâng trào nước mắt.
Đường không dễ đi, mặt đất lại đầy đầm lầy, nên Dịch Phong bước đi không nhanh. Sau khi chậm rãi đi một lúc lâu, mới nhìn thấy ba bóng người phía trước.
“Này, đây không phải là mấy người Ngô lão ca sao?”
“Thật là trùng hợp!”
Vẻ mặt Dịch Phong tràn đầy sự ngạc nhiên, gặp người quen ở núi này, kiểu gì cũng phải chào hỏi mấy lão ca này!
Vì vậy, Dịch Phong đi thẳng về phía ba người họ.
Tuy nhiên, khi ba người họ nhìn thấy hướng đi của Dịch Phong, nét mặt của họ nhanh chóng thay đổi, vội vàng la lớn.
“Tiên sinh cẩn thận, có trận pháp...”
“Tuyệt đối không được đi thẳng đến, tiên sinh!”
Trong khi hét lên, thậm chí cả ba người bọn họ còn khoa tay múa chân, vì sợ rằng Dịch Phong sẽ không nhận ra tính nghiêm trọng.
“Hả?”
Khoảng cách này vẫn còn khá xa đối với Dịch Phong nên hắn chỉ nghe thấy họ hét, nhưng không thể hiểu họ đang hét gì.
“Chắc là đang chào hỏi...”
“Nhưng mà cũng quá nhiệt tình rồi!”
Dịch Phong nghĩ vậy, mỉm cười đi về phía bọn họ.
“Kết thúc rồi!”
Khi nhìn thấy điều này, biểu cảm của ba người thay đổi đáng kể.
Phải biết là ở trong đó không chỉ có mỗi trận pháp do Lý Mạc Trắc bày ra, mà bởi vì địa thế và chiến trường cổ xưa nên còn có một trận pháp thiên nhiên rộng lớn và vô số trận pháp cổ xưa.
Mặc dù tiên sinh mạnh mẽ, nhưng nếu không may rơi vào nó thì cũng sẽ gặp rắc rối lớn!
Trong lúc nhất thời, tim của ba người như mắc ở cổ họng vậy.
Nhưng mà tiên sinh lại coi thường lời nói của bọn họ, điều này khiến cho bọn họ cảm thấy bất lực.
Nhưng mà.
Khiến cho bọn họ không nghĩ tới lại là, hình như những trận pháp đó không có tác dụng với Dịch Phong, Dịch Phong cứ như vậy mà đi thẳng tới, thế mà một chút chuyện gì cũng không xảy ra.
Một màn như vậy.
Khiến cho cả ba người đang xem ngây người ra, đầu óc không kịp tiêu hóa nên thẫn thờ, cho đến khi Dịch Phong đi đến trước mặt bọn họ cách còn chưa đến nửa trượng, bọn họ mới liếc nhau một cái, hít một hơi sâu, để lộ ra ánh mắt chấn động.
Hóa ra.
Hóa ra bọn họ vẫn luôn xem thường tiên sinh.
Sự khủng bố của tiên sinh đã vượt qua nhận thức của bọn họ, thậm chí đã mạnh đến mức có thể coi nhẹ trình độ của trận pháp thời thượng cổ.
Chậc chậc.
“Bọn ta bái kiến tiên sinh.”
Ba người cung kính hướng về phía Dịch Phong mà chào hỏi, xúc động đến cực điểm.
“Không cần khách khí như vậy đâu.”
Dịch Phong cười, tuy nhiên đây cũng là thói quen của hắn, đời này tới nay, hắn luôn giữ vững lương tâm làm người, cũng được rất nhiều người tôn trọng, gọi sư phó cũng có, kêu tiên sinh hay đại sư đều có…
“Tiên sinh, chúng ta bị nhốt ở chỗ này đã lâu rồi.” Ba người nước mắt lưng tròng nói: “Cảm ơn vì tiên sinh đã tới.”
Bị nhốt ở chỗ này đã lâu?
Dịch Phong nhíu mày, nhìn thoáng qua dưới chân ba người, bùn đất vừa vụn lại nát, quả thật là đã trải qua một trận lũ lụt.
Nhưng chỗ này cũng không phải đầm lầy, một cái cái vũng nước như vậy mà cũng có thể vây khốn khiến họ không ra được sao?
Ba người này đúng là già mồm!
Chẳng qua là hắn nhớ tới đây là ba người già rồi, coi như có thể lý giải.
Mà thôi.
Đã đụng phải các ngươi vậy thì tiện thể giúp các ngươi một tay luôn vậy!
“Đến đây đi.”
Nói xong, Dịch Phong giơ bàn tay ra, nhẹ giọng nói.
Nhìn động tác của Dịch Phong, ba người họ liếc mắt nhìn nhau, tràn đầy nghi ngờ nói: “Tiên sinh, nơi nguy hiểm như này có lẽ ngươi không để ý, thế nhưng chúng ta bị nhốt ở trong đó, chẳng lẽ cứ đi ra như thế được sao?”
Dường như.
Liệu có qua loa quá không nhỉ.
Dù gì tiên sinh cũng phải phá giải đại trận này đã chứ?
Nhưng Dịch Phong lại mày nhăn lại, có chút không vui. Một cái vũng nước như thế này thôi chẳng lẽ ta còn phải cõng các ngươi ra sao?
Ba lão đầu này thật đúng là đến chết vẫn còn già mồm!
Nhìn thấy Dịch Phong không vui, ba người nhất thời hiểu ra rằng sự nghi ngờ của mình khiến cho tiên sinh không hài lòng nên không dám nói nữa, vội vàng giữ chặt tay của Dịch Phong, nửa tin nửa ngờ chuẩn bị đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận