Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 462: Hắn mới là người đứng đầu (1)

Chưa nói tới hình dáng của bức tượng này kỳ quái thoạt nhìn thấy đã dọa người ta chết khiếp rồi, thế nên sau này chúng nó chỉ có một tác dụng duy nhất đó là trở thành nơi phơi tất và giẻ lau cho Dịch Phong, thỉnh thoảng cẩu tử lười biếng còn có thể giơ chân sau lên rồi đi tè ở ngay gần đó.
Vì vậy theo thời gian thì nó được bao phủ một lớp rêu xanh bên trên rồi, nhìn có chút tồi tàn, thậm chí còn mang theo chút hương vị đặc biệt.
Mãi cho tới gần đây, Dịch Phong mới nghĩ tới sự tồn tại của cặp tượng này.
Muốn lập tông môn đúng không?
Cần khí phách đúng không?
Nghĩ tới nghĩ lui nên đã kỳ cọ cặp tượng này một chút, rồi đặt ở cánh cửa lớn ở trên đảo, chắc hẳn vẫn có thể dọa người ta một chút.
Suy cho cùng thì cũng chẳng có ai biết được cặp tượng này rốt cuộc là gì cả mà đúng không?
Con gà mù thì cho rằng đây là một loại dã thú nào đó, chắc hẳn cũng không có người nào cảm thấy hoài nghi vì điều đó đâu.
Sau khi chỉ huy mấy người này đưa một bức tượng tới phía bờ bên kia thì Dịch Phong lại giơ tay ra chào lão già chèo thuyền vừa mới đi qua.
"Này, lão già mau tới đây."
Lão già thấy thế thì vội vàng chèo thuyền tới, đỗ lại bên bờ.
"Lão già ngươi giữ chắc thuyền đừng để di chuyển nhé" Dịch Phong căn dặn nói.
"Vâng, thưa tiên sinh".
Lão già dùng chiếc cọc tre đỡ chiếc bè, vào bờ ổn định.
Sau đó dưới sự chỉ huy của Dịch Phong thì một đám người cẩn thận, thận trọng nâng bức tượng lên chiếc bè tre.
"Chậc chậc, cái này thật là nặng đó."
Dịch Phong thốt lên một tiếng, rồi nhìn về phía hòa thượng hét lên: "Hòa thượng, nhanh qua đây đố một tay nào."
"Được thôi thí chủ."
Hòa thượng cười một cái, nâng chiếc áo cà sa lỏng lẻo lên rồi tới giúp đỡ.
"Bức tượng này, rốt cục là tượng..."
Mà ở bên kia, ánh mắt của hư ảnh Tô Huyền Quân thì vẫn tập trung nhìn vào bức trước, trong miệng phát ra giọng nói vừa run rẩy lại vừa sợ hãi.
Trong nỗi kinh hoàng tột độ đó thì hư ảnh của hắn cũng đã trốn sau gốc cây trong vô thức từ lâu rồi.
Có đánh chết thì hắn cũng không thể nào ngờ tới, đầu tiên là nhìn thấy lão già trong truyền thuyết kia, sau đó lại nhìn thấy hòa thượng với về ngoài "rạng rỡ chói lọi."
Cuối cùng thì lại nhìn thấy bức tượng thần bí kia ở nơi này.
Bây giờ hắn đã không thể nào quan tâm tới việc thù hận hay không thù hận nữa rồi, giết hay không giết Hắc Vũ nữa rồi.
Về phần đám thủ hạ yêu tộc kia của hắn thì cũng đã bị hắn bỏ quên trên chín tầng mây rồi, chỉ để lại bọn họ với vẻ mặt không thể nào tin được mà gào thét.
Châu chủ.
Sao đột nhiên lại chạy mất rồi?
Nhưng trong lúc hư ảnh của Tô Huyền Quân chuẩn bị xuyên qua hư không để quay trở về tiên giới thì ở khoảnh khắc cuối cùng, một giọng nói như có như không truyền vào tai hắn.
"Ta nhất định sẽ tới tìm ngươi".
Cũng trong lúc giọng nói truyền tới thì hắn ta mơ hồ nhìn thấy có một bóng dáng, đưa mắt nhìn sang.
Trong lòng Tô Huyền Quân lộp bộp một cái.
Nhưng cuối cùng thì hắn vẫn thu hồi được hư ảnh đã xuất ra trở về, sau đó đứng nguyên tại chỗ thở hổn hà hổn hển.
"Chắc là ảo giác rồi?"
"Đúng, chắc chắn là ảo giác thôi, tiên pháp này của ta mạnh mẽ hơn cả thực lực ta rất nhiều, chưa chắc có thể phát hiện ra ta đâu".
Hắn nghĩ tới câu nói như có như không trước khi rời đi kia, không khỏi tự an ủi bản thân mình.
Một lúc lâu sau mới có thể bình tĩnh lại được.
Nhưng mà vừa mới bình tĩnh lại được thì một đám thuộc hạ của hắn lại nhao nhao lao tới, vây quanh hắn và bắt đầu tâng bốc nịnh hót.
"Chúc mừng châu chủ khải hoàn trở về."
"Châu chủ vất vả rồi."
"Châu chủ đã xuất mã thì Hắc Vũ phải chết là điều không thể nào tránh khỏi."
"Ha ha ha."
"Châu chủ không hổ là châu chủ, hoành hành hai giới trực tiếp giáng thiên uy cho Hắc Vũ, sợ là Hắc Vũ khi chết cũng hối hận tới xanh ruột ra rồi".
Nghe thấy lời nói này, cơ mặt của Tô Quân Vũ co giật mạnh, tâm tình bất định.
"Câm miệng".
Một cơn bạo nộ trực tiếp giáng thẳng vào bọn họ.
Cái đám này không mở mắt ra mà nhìn, thật đúng là nồi nào úp vung nấy.
Lại còn cái gì mà khải hoàn trở về, trong thời khắc vừa rồi ấy hắn suýt chút nữa thì bị dọa chết rồi...
Không nhịn được, bàn tay của hắn mạnh mẽ vung ra rơi vào cổ của Vân Tượng.
"Nói cho ta, nói cho ta biết Hắc Vũ phản bội rồi theo chân kẻ nào, rốt cuộc là kẻ nào?"
"Là... là..."
Sắc mặt của Vân Tượng cực kì khó coi, âm thanh trong miệng truyền ra ngoài cũng không rõ ràng.
Hắn kể hết những gì mà hắn biết, còn có Dịch Phong và Lâu Bản Vĩ, với lại toàn bộ những sự việc xảy ra trên hòn đảo nhỏ đều nói ra hết.
"Dịch Phong là người đứng đầu ư?"
"Dịch Phong mà ngươi nói tới có phải một tên hòa thượng hay là một ông già?"
Tô Huyền Quân không nhịn được mà hỏi.
"Đều không phải, là một người thanh niên mặc áo bào màu trắng".
Vân Tượng vội vàng miêu tả lại tướng mạo bề ngoài của Dịch Phong một lần.
"Là hắn à?"
Mí mắt Tô Huyền Quân giật giật một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận