Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 87: Mất cả chì lẫn chài

Sau khi ra khỏi cửa phòng, Dịch Phong nhếch miệng, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Không ngờ rằng, hai muội tử này bề ngoài nhìn không tệ, vậy mà sau lưng lại như vậy.
Không chịu nổi không chịu nổi nữa, quả thật là không thể tiếp nhận nổi.
Lắc đầu, Dịch Phong liền cất bước rời khỏi. Trước khi rời đi, Dịch Phong còn không quên treo cái biển “xin đừng làm phiền” lên.
Một buổi tối trôi qua rất nhanh.
Dịch Phong về nhà ngủ thêm một giấc, tiếp tục nằm ở trong viện dạy chó.
“Phụt!”
Thương hội Bình Giang, Mao Lâm ngồi ở trên ghế phun một ngụm máu, bàn tay run rẩy chỉ Mao Doãn Nhi hỏi: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi nói, ngươi không chỉ không thành công, còn, còn giao ra một khối đồng giá trị liên thành, cuối cùng còn ngủ với một nữ nhân?”
Mao Doãn Nhi khóc đến vành mắt phiếm hồng, ngồi liệt trên mặt đất nơm nớp lo sợ, hai mắt không có tiêu cự gật đầu.
Nàng chưa từng nghĩ, lần đầu của cuộc đời nàng.
Vậy mà.
Cho một nữ nhân rồi.
“Cái gì?”
Cũng vào lúc này, Ninh Huyền Vũ của Huyền Vũ Tông điên tiết lên, chỉ Yêu Linh Nhi trước mắt khản giọng chất vấn: “Ngươi nói thành quả lần này của ngươi, chính là ngủ với một nữ nhân ư?”
Sắc mặt Yêu Linh Nhi phức tạp, cắn chặt răng quỳ ở trên đất, thở mạnh cũng không dám.
“Vậy Song Tinh Ám Đao của ta đâu?” Ninh Huyền Vũ lại chất vấn.
“Mất… mất rồi.”
Giọng nói của Yêu Linh Nhi nhỏ như muỗi truyền ra.
Giọng nói của nàng vừa dứt, Ninh Huyền Vũ tê liệt ngồi ở trên ghế, ý tức giận trào ra, bàn tay nắm chặt lại đấm vào ngực mình, trong miệng không ngừng nôn máu tươi ra.
“Bớt giận, tông chủ bớt giận!”
“Tông chủ bớt giận!”
Nhìn thấy cảnh này, Ninh Huyền Vũ dọa sợ mọi người, quỳ ở trên đất hô lên.
Rất lâu rất lâu sau, Ninh Huyền Vũ mới chỉ Yêu Linh Nhi run rẩy nói: “Ngươi, ngươi đến vách Huyền Vũ Nhai suy ngẫm. Một năm, một năm không được ra ngoài.”
Thanh Sơn Môn.
“Sư tôn.”
Lạc Lan Tuyết cung kính bước đến trước mặt Thanh Sơn Lão Tổ, nhẹ giọng nói: “Đệ nhất luyện dược sư Nam Sa, Lỗ Đạt Sanh - Lỗ đại sư vừa tới Thanh Sơn Môn của chúng ta.”
“Cái gì?”
Thanh Sơn Lão Tổ nghe vậy, lập tức đứng lên, kích động nói: “Lỗ đại sư tới ư, sao ngươi không thông báo sớm cho ta biết?”
“Ta thấy sư tôn đang bế quan, cho nên không dám quấy rầy người.” Lạc Lan Tuyết giải thích.
“Đi, Lỗ đại sư ở đâu, ta đi gặp hắn.”
Nói xong, Thanh Sơn Lão Tổ vội vàng đứng dậy, sắc mặt trở nên trịnh trọng hơn không ít.
Vì là Lỗ Đạt Sanh nên lão không dám chậm trễ chút nào.
Hắn ta là đệ nhất luyện dược sư ở Nam Sa, tuy rằng là một tán tu trong giới nhưng lại là người rất có tiếng nói. Cho dù là đại tông môn Nam Sa hay các thế gia lớn đều đối xử rất khách khí với hắn.
Cho nên loại người như thế này tới Thanh Sơn Môn của hắn, không còn gì nghi ngờ nữa, như một pho tượng Phật vậy.
“Lục Thanh Sơn, bái kiến Lỗ đại sư.”
Ngoài cửa, Thanh Sơn Lão Tổ cung kính cúi người, đứng ở trước cửa nói vào phía bên trong.
Cửa phòng, lặng yên không một tiếng động mở rộng ra.
“Vào đi!” Bên trong, truyền ra một âm thanh khàn khàn.
Thanh Sơn Lão Tổ đi vào, một lão già ngồi trên nệm hương bồ, trên người khoác một chiếc áo bào màu tro. Mặt mày lão sắc lẹm, toàn thân tỏa ra một hơi thở u ám.
“Một Thanh Sơn Môn nho nhỏ mà mặt mũi lớn thật đấy!” Lỗ Đạt Sanh chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thanh Sơn Lão Tổ, nói một cách nặng nề: “Thế vậy mà khiến Lỗ Đạt Sanh ta ở chỗ này chờ ngươi nửa tháng mới xuất quan, thật là ghê gớm.”
Lời này mang theo ý trào phúng, khiến sắc mặt Thanh Sơn Lão Tổ khẽ thay đổi, vội vàng nói lời giải thích: “Lỗ đại sư, ta thật sự không dám, chỉ là ta thật sự không biết Lỗ đại sư đến nên có chỗ trễ nải, mong ngươi tha thứ cho.”
“Mà thôi.”
Lỗ Đạt Sanh vung tay lên, trầm giọng nói: “Những lời nói mặt ngoài đó cũng đừng nói nữa, mục đích ta tới nơi này của ngươi chỉ có một. Gần đây ta phải luyện đan dược Ngũ Phẩm cho một vị cao thủ Võ Hoàng ở Nam Sa nên tới đây là muốn mượn viên Hỏa Diễm Châu của Thanh Sơn Môn ngươi.”
“Hỏa Diễm Châu?”
Sắc mặt Thanh Sơn Lão Tổ khẽ thay đổi.
“Ta có thể đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý cho mượn Hỏa Diễm Châu, ta không chỉ nợ ngươi một ân huệ mà vị cao thủ Võ Hoàng kia cũng coi như nợ ngươi một ân huệ nữa. Chuyện tốt như này chỉ có thể gặp không thể cầu đâu!” Lỗ Đạt Sanh nhìn Thanh Sơn Lão Tổ, từ từ nói.
Nhưng sắc mặt Lục Thanh Sơn lại càng thêm khó coi, cúi đầu nói: “Thật không dám giấu gì Lỗ đại sư, điều kiện ngươi đưa ra quả thật rất phong phú, nhưng bây giờ Hỏa Diễm Châu không ở Thanh Sơn Môn của ta, ta đã tặng cho người khác rồi.”
“Cái gì?”
Ánh mắt Lỗ Đạt Sanh trùng xuống: “Lục Thanh Sơn, ngươi ở đùa ta sao? Hỏa Diễm Châu này là bảo vật trấn sơn của Thanh Sơn Môn các người, thế mà ngươi lại nói với ta là đã đem nó đi tặng ư?"
“Lỗ đại sư, đó là sự thật.”
Lục Thanh Sơn vội vàng giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận