Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 395: Rốt cuộc ngươi còn bao nhiêu thịt bò khô?

"Cái gì?"
"Đoạt xá?"
"A không được, Lý Dương tiên nhân, tại sao phải đoạt xá bọn ta?"
Hai người phát ra âm thanh sợ hãi, sắc mặt hoảng sợ hỏi.
"Hừ, lão phu hao tốn bao nhiêu tâm tư làm ra cái di tích tiên nhân này, ngươi thật sự cho là để cho đám phế vật các ngươi tới đây giành được cơ duyên sao?"
"Lão phu cũng đâu phải là thánh thần".
Nghe thấy vậy, trong lòng âm Dương Song Lão trầm xuống.
Đột nhiên hiểu ra, cái gọi là di tích tiên nhân căn bản cũng không phải là cơ duyên gì hết, mà là Lý Dương dùng để chọn đối tượng đoạt xá.
"Chẳng lẽ, hai người chúng ta chính là đối tượng ngươi lựa chọn để đoạt xá sao?"
Vẻ mặt hai người vô cùng khổ sở, không cam lòng nói.
"Các ngươi xứng sao?"
Lý Dương sặc một cái, không nhịn được quát mắng.
Đúng là khổ quá mà.
Hắn ta thật sự không biết, hái tên dưa ngả táo rách này lấy mặt mũi ở đâu ra mà nói những lời này.
Nếu không phải hắn ta quả thực không còn sự lựa chọn nào khác, ngay cả là nhìn hắn ta cũng không muốn liếc nhìn hai người này.
"Tiền bối tiền bối, tiên nhân tiền bối, nghe bọn ta nói, lần này vào trong đây có một đám người có thực lực, thiên phú, khí vận mạnh hơn bọn ta rất nhiều." Một trong hai người bọn họ ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, vội vàng nói: "Ngươi đoạt xá bọn ta thật sự là mất nhiều hơn được!"
"Đúng đúng đúng, hơn nữa có ba người, nhất là thanh niên áo trắng cầm đầu đó, hắn là đối tượng thích hợp nhất để đoạt xá".
Ánh mắt người còn lại lóe lên sự độc ác, ngay lập tức tiếp lời.
Hai người rất ăn ý.
Hiển nhiên bọn họ biết mình có khả năng sẽ không sống nổi, cho nên muốn kéo cả đám người Dịch Phong xuống nước, cùng chết với bọn họ.
Nhất là cái tên phàm nhân Dịch Phong đó.
Đáng hận nhất.
Tốt nhất là đẩy xuống mười tám tầng địa ngục mới phải.
Nhưng mà, sắc mặt Lý Dương tối sầm lại.
Bàn tay hư ảo đột nhiên ngưng tụ lại rồi quất thẳng vào mặt hai kẻ kia.
"Tiền bối, sao ngươi lại đánh bọn ta?"
"Ngươi hỏi tại sao đánh các ngươi?"
Lý Dương cất giọng lạnh như băng nói: "Địa bàn của lão tử, bên trong có những người nào ta không biết hay sao?"
"Vậy thì vì sao... ?"
Mặt hai người ngẩn ra.
"Được rồi, dù sao các ngươi cũng sẽ bị ta đoạt xá trong tức khắc, cho nên nói cho các ngươi cũng không sợ, cái người thanh niên áo trắng mà các ngươi nói đó, lão tử không chọc nổi, so với lão tử Ị?
khi còn sống thì hắn ta thực sự mạnh gấp mười ngàn lần Nhưng mà, hai người âm Dương Song Lão nhưng hoàn toàn mơ hồ.
Người thanh niên áo trắng...
Đó không phải là Dịch Phong sao?
Lý Dương không chọc nổi, còn mạnh gấp mười ngàn lần so với hắn khi còn sống?
Cái này chẳng phải là đang nói?
Há!
Hai người cảm giác không thở nổi.
Đây chẳng phải là nói, cái tên phàm nhân mà bọn họ xem thường căn bản không phải phàm nhân, mà là tiên nhân?
Hơn nữa so với Lý Dương tiên nhân khi còn sống còn mạnh hơn gấp mười ngàn lần?
"Hừ, nếu không, lựa chọn của lão phu thì có nhiều, làm sao có thể chọn hai người dưa ngả táo rách các ngươi" Lý Dương mặt tối sầm lại nặng nề nói: "Được rồi, nói nhảm cũng nói xong rồi, các ngươi chết đi!"
Vừa dứt lời.
Lý Dương thôi thúc tất cả lực lượng thần hồn, cuối cùng đoạt xá hai người.
Rốt cuộc, trên nét mặt không cam lòng và cả hối hận của hai người, thân thể và khí vận trên người từ từ bị Lý Dương cướp đi...
"Ôi trời, bất cẩn quá!"
"Vốn dĩ cứ tưởng rằng một ngày là có thể đi ra khỏi sơn động, nhưng nhìn tình hình này, dự đoán còn phải hai ba ngày đấy".
Trong lối đi, Dịch Phong đi ở phía trước đang than thở.
Vừa nói xong thì Dịch Phong đặt mông ngồi bệt xuống đất.
"Cứ kiên trì cố gắng đi, cũng không biết phải đi bao lâu nữa đây".
Vân Yêu Yêu nhẹ nhàng nói.
"Đúng vậy, đi mau đi, ra ngoài sớm một chút để trong lòng thấy thoải mái" Cô Vô Niệm cũng nói giống vậy.
"Ôi, làm người tại sao phải mệt mỏi như vậy, phải kết hợp giữa làm và nghỉ chứ?"
Dịch Phong duỗi người, thong thả nói.
Hai người lập tức tối sầm mặt.
Lúc trước rốt cuộc là ai vội vàng như ăn cắp vậy, một ngày một đêm thúc giục bọn họ gấp rút lên đường, ngươi mà cũng có lúc nói ra những lời này à?
Nhưng mà phỉ nhổ gì thì phỉ nhổ, Vân Yêu Yêu vẫn đi tới bên cạnh Dịch Phong, bàn tay ngọc ngà kéo cánh tay Dịch Phong, ý muốn đỡ Dịch Phong dậy.
"Kiên trì cố gắng nữa đi, đi ra ngoài rồi lại nghỉ, chúng ta đã không còn thức ăn nữa rồi." Vân Yêu Yêu nhẹ giọng an ủi.
"Đúng vậy, hay là nhanh chóng lên đường đi".
Cô Vô Niệm cũng đi tới, bàn tay kéo cánh tay còn lại của Dịch Phong rồi nói: "Sớm biết thế này hôm qua đã ăn tiết kiệm thịt bò khô một chút rồi, nếu như vậy thì đến lúc tới cửa động, chúng ta cũng sắp đói lả hết rồi."
"Thật ra thì..."
Dịch Phong gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Về chuyện thức ăn, ta vẫn còn một ít ở đây."
Vừa nói Dịch Phong vừa sở vào trong ngực một cái, lại móc ra ba miếng thịt bò khô và một gói đậu phộng, thậm chí còn có một chai rượu...
"Con mẹ ngươi..."
Thấy vậy, Cô Vô Niệm chửi như tát nước, cả người run rẩy chỉ vào Dịch Phong rồi nói: "Ngươi ngươi ngươi, rốt cuộc ngươi còn giữ lại bao nhiêu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận