Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1850: Hải chủ già rồi (1)

Vừa rót xong hai ly rượu, vừa mỉm cười đáp.
“Cũng tạm ổn.”
“Nếu tương lai có cơ hội, để ngươi nếm thử rượu ta ủ, hẳn là sẽ ngon hơn loại này một chút.”
Nghe vậy, Quy Vạn Hải trợn to mắt hơn mấy phần.
“A...”
“Không nhìn ra, Dịch huynh còn là người trong nghề biết ủ rượu, bái phục bái phục!”
Mặc kệ có phải khoác lác hay không, dám nói câu này chắc chắn là người hiểu rượu chân chính, hẳn cũng có chút thực lực, Vạn Quy Hải càng thêm vừa ý tu sĩ ngồi đối diện mình.
Lần đầu hắn ta thấy tò mò với loài người, rất kỳ diệu mới mẻ.
Hai người nâng ly cạn chén, rượu ngon vào miệng mượt mà thơm ngát.
Quy Vạn Hải rất hưởng thụ, chớp mắt lại lộ vẻ đảng tiếc.
“Đây quả thật là rượu ngon hiếm có!”
“Đáng tiếc, đáng tiếc!”
“Huynh và ta cùng uống bình hồ lô này, sợ rằng không thể tận hứng, nhưng nếu áp chế tu vi uống rượu, lại sợ say như chết, thật đúng là khiến người ta yêu hận khó xử!”
Vạn Quy Hải cũng khá thẳng thắn, những gì nghĩ trong lòng đều thuận miệng nói ra hết, không chút vờ vịt, mở miệng đã nói đến chỗ đau đớn của người thích rượu.
Rượu ngon hiếm có, tri âm càng khó tìm!
Hôm nay hiếm khi hai người đều chuẩn bị đầy đủ, nhưng lại khó lòng tận hứng, với người mê rượu như mạng mà nói, quả thật là một cú sốc lớn.
Nghe câu này, Dịch Phong bật cười ra tiếng.
“Haha.”
“Chuyện này có gì khó? Rượu, chỗ ta còn nhiều lắm! Nếu vẫn không đủ tận hứng, cứ dứt khoát áp chế tu vi uống cho đã!”
Nói đoạn, nhẫn chứa đồ của Dịch Phong lóe sáng.
Năm bình rượu hồ lô hiện ra trên bàn, Quy Vạn Hải nhìn mà ánh sáng trong mắt lập lòe!
“Trời mẹ...”
“Dịch huynh, đây, đây!
“Huynh rộng lượng phóng khoáng như vậy, đúng là người có tình cảm phong phú, khiến ta không biết phải làm sao mới được, nếu có bất kỳ yêu cầu nào, cứ việc nói đừng ngại!”
Cuối cùng đã đợi được câu này.
Dịch Phong khẽ mỉm cười, lúc rót rượu lên tiếng thăm dò.
“Quy huynh quá lời rồi.”
“Ngươi và ta vừa gặp đã thân, cần gì xa lạ như thế? Nhưng mà nếu ngươi đã mở lời, ta cũng hơi tò mò chuyện tinh chủ ban nãy...”
“Ngươi biết đấy, người ngoài như chúng ta mới đến thần địa lần đầu, khó tránh khỏi có chút tò mò.”
Ánh mắt Quy Vạn Hải sửng sốt, ngay sau đó vỗ đùi bật cười.
“Chút chuyện nhỏ này, không có gì quan trọng!”
“Nếu Dịch huynh tò mò, tất nhiên ta biết gì sẽ nói hết!”
Chớp mắt hai người đã xưng huynh gọi đệ, Quy Vạn Hải đến gần hơn với vẻ mặt thân thiết.
“Dịch huynh.”
“Thực ra mấy chuyện này chẳng có gì đặc biệt, chỉ là đa số mọi người không đủ cảnh giới và kiến thức, mới không tiếp xúc được mà thôi.”
“Cái gọi là tinh chủ, ý nghĩa như tên, chính là chủ nhân của tinh cầu, thực ra chính là chủ của những tu sĩ, chỉ vì rất nhiều tu sĩ nhân loại phóng đại thành xưng hô tinh chủ, quản lý hàng trăm triệu tu sĩ, phân bổ tài nguyên ở các vực.”
Dịch Phong chậm rãi gật đầu, lặng lẽ chuyên chú.
“Thì ra là vậy.”
“Nghe giọng điệu của Quy huynh, dường như vẫn còn sự tồn tại mạnh mẽ khác?”
Quy Vạn Hải mỉm cười đặt ly rượu xuống, trong mắt lóe lên ánh sáng tán thưởng.
“Dịch huynh quả nhiên nhanh nhạy hơn người.”
“Đúng vậy, trừ tinh chủ ra tất nhiên vẫn còn sự tồn tại mạnh mẽ khác. Lấy Lam Tinh chúng ta làm ví dụ, còn có hải chủ thống trị hải tộc hoang cổ, cùng với yêu chủ có thể kêu gọi hàng trăm triệu yêu tộc.”
“Ba vị này là đỉnh cao của vô số sinh linh trong toàn bộ Lam Tinh.”
“Nghe nói yêu chủ hiện nay thiên phú dị bẩm, sớm đã đến đại đạo, tài năng của tinh chủ lại càng ưu tú, có thể xưng là thiên tài vạn năm hiếm có của nhân loại, khai phá Vẫn Thần, dẫn dắt nhân tộc đến đỉnh cao hôm nay.”
Sự tồn tại đỉnh cao của Lam Tinh.
Vừa nghe câu này đã biết là nhân vật lớn chói sáng như trời trăng!
Chỉ nghe tên thôi đã khiến lòng người chấn động vạn phần.
Tương lai nếu có cơ hội gặp được một trong số bọn hắn, người ta cử động ngón tay nhỏ thôi tám phần là mình sẽ về tây thiên, hoàn thành nhiệm vụ tìm chết.
Dịch Phong nghe mà càng lúc càng kích động, chỉ cảm thấy hi vọng đời người tăng cao.
Đồng thời hắn cũng tò mò hơn.
“Quy huynh, theo như huynh nói ba vị này thật sự vô cùng khủng khiếp!”
“Nhưng mà tại sao huynh chỉ nói đến tinh chủ và yêu chủ, lại không nhắc chữ nào đến hải chủ vậy, lẽ nào vị này càng ghê gớm hơn? Nếu là vậy thật sự quá dọa người!”
Vừa thốt ra câu này, bàn tay nâng ly của Quy Vạn Hải lập tức khựng lại giữa chừng.
“Hải chủ...?”
Chậm rãi đặt ly rượu xuống, giọng điệu cũng trở nên trầm thấp hơn mấy phần.
“Người này không nhắc đến cũng chẳng sao.”
Nói nửa chừng là khó chịu nhất!
Dịch Phong sốt ruột cau mày, nghi ngờ sán đến gần mấy phần.
“Quy huynh, sao huynh lại nói như vậy, hải chủ là nhân vật lớn sao có thể không nhắc đến được, chúng ta là bạn rượu, có bí mật gì cũng không thể che giấu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận