Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 55: Tiên sinh, đã làm cho người hoảng sợ rồi

“Dịch Phong?”

Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến hấp dẫn sự chú ý của Dịch Phong.

Nghiêng đầu nhìn lại, Dịch Phong nhíu mày.

Bành Anh.

“Sao ngươi lại ở đây?”

Gặp lại Dịch Phong, sắc mặt của Bành Anh có chút phức tạp.

“Tại sao ta lại không được ở đây?”

Lời này của Bành Anh có chút chói tai, làm cho Dịch Phong cảm thấy rất buồn cười.

“Ta không có ý gì khác.” Bành Anh giải thích nói: “Ta chỉ là... Thôi vậy, giữa chúng ta cũng đã không có gì đáng nói.”

“Anh Nhi, tại sao lại là tên phế vật này?” Lúc này, Vu Vũ Kiệt toàn thân áo trắng ôm kiếm bước tới, vừa nhìn thấy Dịch Phong thì sắc mặt đột nhiên trở nên âm trầm, nhất là nghĩ tới chuyện Bành Anh đã bị Dịch Phong ngủ qua thì hắn ta liền tỏa ra sát ý. Giọng nói mang theo vẻ chất vấn: “Không phải nàng nói đã sớm phân rõ quan hệ với tên phế vật này rồi sao?”

“Vũ Kiệt ca ca, ngươi nghe ta giải thích.” Bành Anh vội vàng kéo cánh tay của Vu Vũ Kiệt, cuống quít giải thích: “Ta chỉ ngẫu nhiên gặp hắn ở đây thôi.”

“Không cần giải thích, để ta trực tiếp giết chết hắn.”

Sắc mặt Vu Vũ Kiệt lạnh lẽo, đột nhiên rút ra trường kiếm trong tay, lao về phía Dịch Phong.

Mà vừa đúng lúc đó, Doãn Hùng cầm đầu đám người vội vội vàng vàng chạy ra nghênh đón Dịch Phong, vừa vặn nhìn thấy màn này.

“Cái gì?”

Có thể nói là hành động của Vu Vũ Kiệt đã kích thích thần kinh của tất cả mọi người.

Nhất là Lạc Lan Tuyết và Doãn Lạc Ly, trái tim sắp thót lên cổ họng rồi, các nàng không sợ Dịch Phong xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, dù sao Vu Vũ Kiệt cũng phải có cái năng lực đó đã.

Thứ mà nàng sợ là Vu Vũ Kiệt đắc tội Dịch Phong, từ đó giận lây sang toàn bộ Thanh Sơn Môn.

Phải biết, Thanh Sơn Lão Tổ cẩn thận từng li từng tí để duy trì quan hệ với Dịch Phong, chỉ sợ có chỗ tiếp đón không được chu đáo, nếu để cho kiếm này của Vu Vũ Kiệt chém xuống vậy thì tất cả sẽ thành công cốc.

E rằng Thanh Sơn Môn còn gặp phải tai hoạ ngập đầu.

“Dừng tay.”

Dường như là cùng lúc, Doãn Lạc Ly và Lạc Lan Tuyết đồng thời ra tay, hai nàng một trước một sau, hai đạo chưởng ấn hùng hậu đánh về phía Vu Vũ Kiệt.

“Sư...”

Nhìn thấy hai nàng, sắc mặt Vu Vũ Kiệt cũng vô cùng kinh ngạc. Dù sao nếu dựa theo bối phận thì hai nàng cao hơn hắn ta rất nhiều, nhưng hắn còn chưa kịp hỏi thăm thì đã nhận phải công kích của hai nàng.

“Ầm ầm!”

Hai chưởng trực tiếp đánh bay Vu Vũ Kiệt đập rầm xuống mặt đất.

“Sư...”

Vu Vũ Kiệt đứng dậy muốn nói chuyện nhưng nghênh đón hắn ta lại là công kích hủy thiên diệt địa của hai tỷ muội.

Khó có thể tưởng tượng được lửa giận trong lòng của các nàng bây giờ, cũng không thèm cân nhắc hậu quả, không nói những chuyện khác, chỉ riêng nếu để Thanh Sơn Lão Tổ biết chuyện này thì sợ rằng sẽ gây nên sóng to gió lớn ở Thanh Sơn Môn.

Vu Vũ Kiệt vừa mới ngồi dậy lại bị đánh bay, trong miệng phun máu tươi ra.

“Ta, vì sao lại công kích ta?”

Vẻ mặt hắn ta tràn đầy sự khó hiểu.

Nhưng vừa nói xong thì bàn tay ngọc của Lạc Lan Tuyết lại huy động, một chiếc tay áo tựa như trường xà quấn vào cổ Vu Vũ Kiệt, trực tiếp nhấc hắn ta lên không trung.

“Thanh Sơn chưởng.”

Hắn còn đang mắc kẹt trên không trung, ngọc chưởng của Doãn Lạc Ly đã lật một cái, một đạo chưởng ấn hùng hậu trực tiếp vỗ vào ngực của Vu Vũ Kiệt.

“A!”

Vu Vũ Kiệt hét thảm một tiếng, ngực đột nhiên bị đánh trúng, hắn ta nặng nề rơi xuống đất.

Nhưng mà như vậy vẫn không thể làm tiêu tan lửa giận của hai nữ tử. Tay áo hai nàng dài ra ba thước, quấn lấy cổ của Vu Vũ Kiệt.

Một bên, Bành Anh bị dọa đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hai tay che lấy đôi môi đỏ. Trong lúc nhất thời không biết làm như thế nào cho phải, cũng không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại sao lại như vậy.

Trong mắt Dịch Phong lại là lập loè tia sáng.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy tu luyện giả ra tay trong khoảng cách gần như vậy, đúng là cường hãn nha!

Đặc biệt là cô nương tên Lạc Lan Tuyết kia, nhìn qua thì có vẻ rất lợi hại, cũng không uổng công Thanh Sơn Lão Tổ ngay cả cơm cũng không có ăn mà còn muốn cho nàng đi tu luyện!

Không thể không nói, hai nàng vì hắn mà ra tay đã khiến cho hắn rất cảm động.

“Quỳ xuống.”

Giọng nói lạnh như băng truyền ra từ trong miệng hai nữ tử, không ai nghi ngờ một giây sau họ sẽ lập tức lấy mạng của Vu Vũ Kiệt.

“Ta, rốt cục ta đã làm gì sai?”

Máu tươi trong miệng Vũ Kiệt vẫn chảy xuống, ánh mắt mơ màng, khí tức uể oải nhìn về phía hai nàng, không cam lòng mà hỏi lại: “Mặc dù hai người các ngươi có bối phận cao hơn ta, nhưng mà cũng không thể khi dễ người như vậy chứ?”

“Còn dám mạnh miệng?”

Hai nàng nghe hỏi như vậy thì giận không có chỗ phát tiết.

Còn làm gì sai, một kiếm kia suýt chút nữa đã tiêu diệt Thanh Sơn Môn, sai lầm lớn như thế này lại còn không có lòng hối cải. Hai nàng tát vào mặt Vu Vũ Kiệt mấy bạt tai, không để lại cho hắn ta tí mặt mũi nào.

Trong lúc nhất thời, Vu Vũ Kiệt đã bị hai nàng đánh thành đầu heo, nằm thoi thóp trên mặt đất.

Thấy thế, hai nàng mới nhanh chóng trở lại bên cạnh Dịch Phong, mặt mũi tràn đầy áy náy nói: “Tiên sinh, thật sự là ngại quá, đã làm cho ngài hoảng sợ rồi.”

Nói xong, hai nàng cúi đầu xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận