Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2076: Thật đúng là thần tiên tụ hội (1)

Hai người lặng lẽ nhìn nhau, có thể trông thấy vẻ chấn động trong mắt đối phương.
Cho dù bọn hắn không biết thân phận của những người đó, vẫn có thể vừa nhìn đã nhận ra ngay khí độ người đến không hề tầm thường, tuyệt đối là nhân vật lớn không thể trêu chọc.
Chỉ một ánh mắt lướt qua.
Cũng đủ để lão tộc trưởng kẻ mạnh võ linh cảm thấy áp lực khó diễn tả thành lời.
Trấn trưởng càng thêm khủng hoảng, vội vàng bước lên hành lễ.
Ông ta là người quản lý trấn Thanh Hà nhất định phải ứng phó đàng hoàng tình huống trước mắt, mặc kệ người đến có nguyên nhân gì cũng không dám có chút thất lễ.
Nhưng ông ta vừa cất bước, lời nói trong miệng nghẹn lại cổ họng.
“Chư vị…”
Hai mắt trấn trưởng đột nhiên trừng lớn đến ngơ ngác, quên sạch lời nói đã chuẩn bị xong.
Ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm cuối hàng, lúc này có một người hoảng hốt cứng ngắc đứng ngoài hàng ngũ với vẻ tâm thần bất an, thoạt nhìn thấp thỏm chờ đợi như lâu la.
Nhìn rõ gương mặt người đó, lão tộc trưởng cũng kinh ngạc trợn to mắt.
“Thành chủ đại nhân?”
Thật khó tin, đường đường là thành chủ vậy mà lại thấp thỏm như vậy, dáng vẻ sợ đầu sợ đuôi, hoàn toàn khác hẳn với thái độ oai phong ngang ngược ngày xưa.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến thành chủ biểu hiện dị thường như vậy?
Tình hình hôm nay sợ rằng còn nghiêm trọng hơn ông ta tưởng!
Hai người căng thẳng nhìn nhau, bước chân đồng loạt cứng ngắc tại chỗ, như thể trước mặt là lạch trời, khiến áp lực bọn hắn tăng gấp bội, lúc này chẳng dám cử động, không nói nên lời.
Chỉ truyền ra nửa câu run rẩy, khiến không ít ánh mắt trong đội ngũ ngoái nhìn.
Chớp mắt.
Trần Thương Vân cảm thấy uy áp khổng lồ lập tức tỉnh táo lại, vội vàng cất bước như sắp gặp họa sát thân, sốt ruột phất tay đánh thức hai người kia!
“Không thể ăn nói lung tung!”
“Hai chữ đại nhân, tại hạ không dám nhận!”
Nhìn dáng vẻ run rẩy kia, hai ông lão trợn tròn mắt, quần chúng ăn dưa sau lưng cũng thấy ngạc nhiên, khó tin cứ như gặp quỷ!
Đây còn là thành chủ đại nhân sao?
Trong cảnh ngơ ngác này, chỉ duy nhất có lão tộc trưởng là kẻ mạnh võ linh, tâm cảnh và nhãn lực tất nhiên cao hơn một bậc, là người đầu tiên phát giác có gì đó không đúng.
Ông ta vội vã đến gần ôm quyền lên tiếng, giọng điệu cẩn thận hơn gấp mấy lần!
“Thành chủ...”
“Lão hủ to gan hỏi một câu, những vị khách quý này là thần thánh phương nào? Có phải chúng ta nên mời khách quý ngồi xuống, tránh thất lễ hay không?”
Câu này vừa thốt ra, Trần Thương Vân lập tức giật mình, nương theo ánh mắt của lão tộc trưởng trông thấy quán trà ven đường, trong mắt lóe sáng.
Vội vã vỗ đầu, không ngớt lên tiếng!
“Đúng đúng đúng!”
“Chúng ta không thể thất lễ!”
Không chờ hai người lên tiếng, Trần Thương Vân nở nụ cười trở lại hàng ngũ, vẫn cười làm lành hành lễ rồi mới bước về trước khom lưng lên tiếng.
Một lúc sau.
Được Trần Thương Vân cung kính dẫn đường, người đứng đầu dắt theo mọi người qua đây, cho dù khí thế của người bề trên đã thu bớt không ít, cũng khiến trên dưới trấn Thanh Hà chấn động, liên tiếp lùi lại càng thêm kính sợ.
Người kia mặt như ngọc mặc tố y lại hơn hẳn bất kỳ hoa phục nào trên đời, giơ tay nhấc chân đều toát ra quý khí không nói nên lời.
Những người còn lại dường như hơi thua kém một chút nhưng cũng uy nghiêm có thừa, tuyệt đối không phải người mà dân chúng trấn Thanh Hà có thể gặp được, đồng loạt ngồi trong quán trà, chỗ này vốn là nơi nghỉ chân của đội thợ săn, bàn ghế đều bình thường cũ kỹ, lúc này càng hiện rõ vẻ sơ sài.
Cảnh tượng kia như thần tiên hạ phàm, hai ông lão nhìn mà không dám lên tiếng.
Rồi lại thấy thành chủ đích thân bưng trà rót nước, gương mặt không hề có chút nín nhịn gì, ngược lại ân cần mỉm cười lấy lòng, như thể rót trà là một loại vinh dự khiến ông ta lấy làm vui...
Hai người cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Nhân vật này phải lớn đến mức nào mới có thể khiến thành chủ đại nhân thuận theo như vậy.
Trấn trưởng và lão tộc trưởng nhìn nhau, đáy mắt càng thêm tò mò kính sợ, dân chúng trấn Thanh Hà liên tiếp lùi xa mấy trượng sau lưng, ánh mắt cũng ngây dại.
Nhân lúc thành chủ ra khỏi quán trà, đứng trước bếp lò thêm nước cho bình trà, hai người mới lấy hết can đảm bước lên.
Lặng lẽ hành lễ, giọng nói không tự giác hơi run rẩy.
“Thành, thành chủ, những đại nhân đó rốt cuộc có lai lịch gì?”
“Lẽ nào, lẽ nào là đại nhân phủ Nam Châu của chúng ta?”
Cho dù giọng nói run rẩy nhỏ đến không thể phát giác, Trần Thương Vân vẫn nghe thấy mà run tay, vội vàng ngoái nhìn gương mặt không chút khác thường của chư vị đại nhân xong, ông ta mới lén lút thở phào nhẹ nhõm.
“Phù...”
Thế mà dám nói các đại nhân xuất thân từ châu phủ, chẳng phải là lời sỉ nhục sao?
May mà chư vị đại nhân như sao trời, chắc chắn không để ý lời nói của tục dân, cho dù có chút thất lễ cũng không đến mức trách tội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận