Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1339: Con ruồi đáng ghét

Nhìn thấy hai nàng im lặng, Cố Khuynh Thành vẫn rất kiêu căng, càng thêm bá đạo cùng tự tin!
"Làm sao?"
"Bị bản thánh nói toạc ra tâm tư, các ngươi không dám trả lời à? !
Bản thánh lấy cờ ngộ đạo, mưu kế vượt xa quần hùng thiên hạ, chút mánh khoé như vậy cũng dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt bản thánh, đúng là buồn cười!"
Bạch Phiêu Phiêu cười lạnh trong lòng.
Công tử gia tộc cổ xưa quả nhiên là vừa tự luyến vừa tự đại, còn ức hiếp người yếu thành thói quen, cho rằng mình là cái rốn của vũ trụ, người trong thiên hạ đều phải làm thuận theo ý hắn, căn bản không biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn.
Nàng hoàn toàn không sợ Dịch Phong xảy ra chuyện, ngay cả một kiếm toàn lực của Tô Tiệp mà Dịch Phong cũng có thể đón đỡ mà không tốn chút sức lực, đối phó với bại tướng dưới tay Tô Tiệp còn không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Nàng sợ là Dịch Phong lỡ như ra tay quá nặng, giết chết tên ngốc Kỳ Thánh này, đến lúc đó sẽ lớn chuyện, khiến Dịch Phong gặp phải phiền phức không đáng có mà thôi.
Người này thực là không biết điều...
Bạch Phiêu Phiêu lúc này đã hoàn toàn nhìn ra, Cố Khuynh Thành đã kiêu ngạo đến mức không có thuốc chữa, biết sắp xảy ra chuyện, nội tâm tràn đầy bất đắc dĩ.
"Thật là một tên ngốc không biết trời cao đất rộng:
Tô Tiệp cũng lười khuyên bảo, thỏa dài nói với Bạch Phiêu Phiêu.
"Thôi."
"Đã có sự tự tin kia, nhất định phải tìm Dịch Phong so cao thấp, vậy thì cứ kệ hắn đi, có đôi khi ăn chút thiệt thòi cũng chưa chắc không phải chuyện tốt, chúng ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Thanh âm nói chuyện của hai nàng cũng không lớn, thế nhưng Cố Khuynh Thành là Thánh nhân, tự nhiên nghe được rõ ràng.
Nhìn thấy trong mắt các nàng lộ ra bất đắc dĩ, giả vờ như thật.
Cố Khuynh Thành giận quá mà cười, thật giống như nghe được chuyện cười!
"Ha ha!"
"Thú vị, thật là thú vị! Cố Khuynh Thành ta tung hoành các giới mấy ngàn năm, thấy vô số thiên kiêu, luận thiên phú tu vi, thật đúng là không để bao nhiêu người vào mắt."
"Một tên phế vật, vậy mà khiến các ngươi tôn sùng như thế, còn giả bộ như thể hắn thật sự là tuyệt thế võ thần, chuyện này đúng là thú vị!"
"Dịch Phong đúng không? Tốt tốt tốt! Ta sẽ khiến các ngươi nhìn kỹ, đến cùng là ai phải ăn thiệt thòi!"
Tóc Cố Khuynh Thành bay tán loạn, ánh mắt tràn ngập độc ác và dữ tợn!
"Dịch Phong! Mau ra đây nhận lấy cái chết! ! !"
Tiếng rống giận dữ lấy lực lượng đại đạo xuyên qua toàn bộ động phủ!
Một đình viện trên mặt đất.
Dịch Phong mang theo hai mắt như gấu mèo đi ra, đêm qua trầm tư đến mức hoài nghi nhân sinh, hắn khó ngủ lăn lộn trên giường, tận đến sáng sớm mới miễn cưỡng chợp mắt, lúc này còn có chút nửa tỉnh nửa mê.
Mặc dù đã có tu vi, nhưng lịch làm việc và nghỉ ngơi lâu ngày đã thành quy luật, đột nhiên bị phá vỡ, Dịch Phong vẫn không cách nào quen thuộc, sáng sớm bị quấy phá thì càng thêm phiền muộn.
Vừa bước ra tiểu viện, trong mắt vẫn còn buồn ngủ, nhưng loại cảm giác cô đơn, phảng phất như cuộc đời đã mất hết hi vọng kia rất nổi bật, từ xa nhìn lại, thật giống như một thanh niên đang nản lòng thoái chí, không có chút phong thái cao thủ nào.
Hai mắt nhìn vô định bốn phía.
Hình như có người đang tìm hắn, là ai vậy? Được rồi, cái này đã không còn quan trọng nữa rồi...
Vẻ mặt chán chường, nhìn tựa như một ông lão.
Quan sát vẻ mặt ngây ra, cặp mắt như cá chết, so với lần trước gặp mặt còn ngáo hơn, Cố Khuynh Thành cười lạnh một tiếng, nội tâm càng khinh thường.
"Chỉ bằng vào hắn? Có thể khiến bản Thánh ăn thiệt thòi? Ta thấy các ngươi rõ ràng là bị ma quỷ ám ảnh, còn muốn dùng lời nói dối này để lừa bản thánh, quả thực là buồn cười đến cực điểm!"
Nói tới đây, trong mắt Cố Khuynh Thành bốc lên lửa giận, đứng chắp tay, nhìn kiêu căng tới cực điểm!
"Một con sâu ngáo cũng có thể khiến bản Thánh chật vật như bây giờ, lửa giận của ta phải dùng cái mạng hèn hạ của hắn để lắng lại, đây đã là nhân từ lớn lao của bản Thánh rồi!"
Vừa dứt lời.
Tay phải của Cố Khuynh Thành vươn ra hai ngón, một thanh thánh kiếm thoát ra từ hư không, bắn về phía Dịch Phong!
Tiện tay vung lên đã là Thánh khí, từ điểm này có thể thấy được nội tình gia tộc cổ xưa như Cố gia hùng hậu cỡ nào, nhưng loại ra tay tùy ý này, cũng không làm cho Bạch Phiêu Phiêu cùng Tô Tiệp cảm thấy khẩn trương, chỉ là thở dài, thậm chí chất chứa thương hại.
Cố Khuynh Thành quả nhiên là coi trời bằng vung, ra tay đánh nhau cũng qua loa.
Dưới cái nhìn chăm chú của hai nàng, thánh kiếm như là một ngôi sao chổi bắn tới, phát ra âm thanh ì ùng dọa người, mặc dù không bằng Tô Tiệp ra tay, nhưng cũng có uy thế kinh người!
Nhìn thấy có kiếm bay tới, trong lòng Dịch Phong càng thêm bực bội, ngay cả một kiếm của Tô Tiệp hắn cũng có thể chống đỡ, đương nhiên không coi thanh kiếm này ra gì, vô ý thức vung tay về phía trước một cái!
Bạn cần đăng nhập để bình luận