Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1859: Lẽ nào hắn giả heo ăn thịt hổ (2)

Hoảng rồi.
Lưu Hạo Thiên bỗng nhiên hoảng hốt!
Mắt thấy Dịch Phong đứng yên như cũ, toàn thân chẳng dính chút khói bụi, cảnh tượng ly kỳ như vậy thật sự rất khó tin, hoàn toàn khiến hắn ta hoảng loạn!
Hắn ta không thể tin những gì mình nhìn thấy, càng không chấp nhận nổi một con kiến lại có thể mạnh đến mức này!
Đây còn là kiến hôi sao...
Lẽ nào người này đang giả heo ăn thịt hổ?!
Sau khi giọng nói chấn động của Lưu Hạo Thiên truyền ra.
Rất nhiều tu sĩ trên mặt đất cũng nhìn về hố sâu với vẻ rung động, mắt thấy Dịch Phong không chút thương tích, nhịp tim đập kịch liệt, còn mãnh liệt hơn ban nãy khi trông thấy võ kỹ khủng khiếp kia!
Bỗng dưng!
Toàn trường yên ắng đến độ nghe được cả tiếng kim rơi!
Chỉ duy nhất Dịch Phong, vẻ mặt hỗn loạn trong làn gió khói bụi dưới hố sâu.
Hình như mình...
Không bị gì cả?
Nặn quả cầu kia cả một lúc lâu, kết quả chỉ có thế này?
Làm ra vẻ ghê gớm lắm, còn nói mình là con trai trưởng lão cung Vẫn Thần, đến cuối cùng không có tác dụng cái rắm gì cả, nghe được không xài được.
Mẹ nó chứ!
Khi nghe thấy tiếng của Lưu Hạo Thiên lần nữa, Dịch Phong phẫn nộ ngay tại chỗ!
Má nó!
Lãng phí lão tử chờ đợi nãy giờ, vậy mà ngươi lại là kẻ vô dụng, còn ở đó ra vẻ, nói cái gì cảnh giới viên mãn, không ra vẻ sẽ chết sao.
Viên mãn con mẹ nó!
Dịch Phong bùng nổ ngay tại chỗ, cất bước phóng thẳng lên trời!
“Vù!”
Dịch Phong nhảy lên, âm thanh sắc bén như mũi tên rời cung!
Rõ ràng chỉ là thân ảnh đơn độc từ dưới đất bay lên, lại khiến vô số bóng dáng trên không cảm thấy áp lực cực lớn, Lưu Hạo Thiên bừng tỉnh, không còn vẻ xem thường như ban nãy nữa.
Lúc này trông thấy khí thế ra tay quả quyết kia, dù hắn ta có tự đại đến mấy cũng hiểu rõ, tu vi của đối phương vượt xa những gì hắn ta dự đoán.
Đối phương có thể dễ dàng đỡ một đòn dùng hết toàn lực của mình, nếu thật sự đánh nhau chắc chắn hắn ta không có phần thắng!
Ai mà ngờ chỉ là hoang vực bắc mạc thôi lại có cao thủ như vậy?
Lần này, thật sự quá sơ ý!
Mắt thấy khó tránh khỏi đại chiến, sắc mặt Lưu Hạo Thiên hơi nghiêm nghị nhưng vẫn giữ vững phong độ, vươn tay quát thành tiếng.
“Các hạ, chờ đã!”
Lời nói đột ngột khiến Dịch Phong híp mắt nhìn qua.
“Bất kể ngươi nói gì, cũng khó tránh khỏi trận chiến hôm nay.”
Dịch Phong bị con hàng này chọc tức không nhẹ.
Bày vẻ hết nửa ngày, hắn còn tưởng con hàng này là nhân vật lợi hại, kết quả cũng chỉ là gối thêu hoa, không hề có bản lĩnh thật sự, chỉ biết ra vẻ ghê gớm, mẹ nó chẳng phải khiến người ta bực mình sao?
Có nói thế nào cũng phải hung hăng đánh một trận!
Đối diện với ý chí chiến đấu quyết liệt của Dịch Phong, Lưu Hạo Thiên bật cười thành tiếng.
“Haha…”
“Tu vi các hạ không tầm thường, quả thật khiến người ta khâm phục, nhưng bổn công tử xuất thân cung Vẫn Thần, hậu quả của trận chiến này không phải thứ ngươi có thể chịu nổi!”
“Nếu các hạ kiên quyết ra tay, sau này kinh động đến cao tầng cung Vẫn Thần, bất kể tu vi ngươi mạnh đến mấy cũng tuyệt đối không thể nắm chắc được tranh đấu với tầng lớp kia.”
Vừa dứt lời, mấy ông lão phía sau cũng mỉm cười phụ họa.
“Lời nói của công tử không sai! Tu vi các hạ hiển nhiên cao cường, nhưng vẫn chưa đến mức độ có thể tự khống chế tất cả?”
“Haha, ở Vẫn Thần này chỉ dựa vào thực lực không thể đứng vững lâu dài được, một người có mạnh đến đâu cũng khó lòng vô địch thế giới, tu đạo đâu phải chỉ có đánh đánh giết giết!”
“Mong các hạ nghĩ lại, từng lời của công tử như châu ngọc, lão hủ khuyên ngươi hãy tự biết lấy mình.”
Một loạt lời nói vang lên, tu sĩ dưới đất hoảng hốt nín thở.
Sự việc phát triển vượt xa dự đoán, không ai ngờ được Dịch tiền bối lại mạnh đến vậy, càng không ai nghĩ ra, trước mắt đã phát triển đến bước đường không thể thu dọn.
Nếu Dịch tiền bối ra tay với đám người này chắc chắn sẽ gây ra họa lớn!
Trưởng lão Thần Đạo tông bị dọa đến run rẩy, căng thẳng nhìn lên trời, trong lòng không ngừng cầu nguyện, hi vọng chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không.
Nhưng mà.
Nghe đám người kia nói xong, sắc mặt Dịch Phong càng thêm u ám.
Má nó…
Tên họ Lưu này, thật con mẹ nó là thiên tài.
Rõ ràng là một đám vô dụng, lúc này vẫn còn ra vẻ, mấy lão già phía sau còn hò reo phụ họa, nói cứ như toàn thế giới đều phải nhường các ngươi ba phần vậy, vừa nhìn đã biết quen thói cáo mượn oai hùm.
Làm ơn đi…
Bây giờ chúng ta ai mạnh ai yếu, rốt cuộc là ai ức hiếp ai trước?
Ngươi còn nói cái cọng lông gì mà “tự biết lấy mình”?
Thật đúng là ra vẻ đến nghiện rồi phải không?
Mắt thấy Lưu Hạo Thiên mỉm cười, dáng vẻ trầm ổn như ăn chắc mình.
Cơn giận của Dịch Phong không kiềm được nữa, xòe năm ngón tay vung qua đó!
“Bốp!”
Một tiếng giòn vang, không kịp đề phòng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận