Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2399: Chỗ dựa của Thương Thắng (1)

Thương thương thương, dưới sự huy động của hắn, trường kiếm phát ra từng tiếng ong ong ong cùng với âm thanh xé gió.
Luyện xong một bộ kiếm chiêu, Thương Thắng có chút tự hào hỏi: “Dịch Phong đại ca, kiếm pháp của ta cũng không tệ lắm đúng không!”
Dịch Phong khẽ gật đầu nói: “Cơ sở rất vững chắc, chỉ là độ lưu loát có khiếm khuyết.”
Thương Thắng nghe vậy, lập tức hào hứng.
“Dịch Phong đại ca, huynh cũng hiểu kiếm pháp sao?”
“Ừm, hiểu một chút. Thời điểm ngươi vung kiếm không thể nắm chuôi kiếm quá chặt, như thế sẽ ảnh hưởng đến độ linh hoạt khi xuất kiếm.”
“Thời điểm đâm tới phát lực, ngươi cầm trầm khí tức xuống, phát lực từ bước chân, thông qua khớp nối truyền khí lực đến trên mũi kiếm. Ngươi thử lại lần nữa đi.”
Đầu tiên Thương Thắng ngẫm nghĩ một chút, tỉ mỉ lĩnh hội lời nói của Dịch Phong.
Sau đó hắn như đã hiểu ra, dựa theo chỉ điểm của Dịch Phong, quả nhiên đã tăng lên rất nhiều.
Thương Thắng vô cùng ngạc nhiên nói: “Dịch Phong đại ca, huynh cũng quá lợi hại rồi, chỉ là chỉ điểm sơ sơ ta lại có thể tăng lên nhiều như vậy. Huynh là tu vi gì vậy, lẽ nào huynh là cường giả Võ Linh?!”
Dịch Phong mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Có biết một hai thôi, ngộ tính của ngươi rất cao, cơ sở vững chắc, không tệ!”
Thương Thắng cười đến so với ánh nắng mặt trời còn rực rỡ hơn, hắn tiếp tục luyện kiếm, Dịch Phong rất tận tình chỉ điểm.
Một màn này phảng phất giống như quay trở về khi còn bé.
Khi đó phụ thân của Thương Thắng vẫn còn sống, ông cũng chỉ điểm như thế cho hắn, nhưng nghiêm khắc hơn rất nhiều.
Thời gian một ngày này cứ trôi qua như vậy, yên bình mà tốt đẹp.
Mỗi ngày Dịch Phong đều sẽ nấu ăn cho Thương Thắng, hướng dẫn hắn luyện kiếm.
Thương Thắng thì là càng ngày càng ỷ lại Dịch Phong, phảng phất như Dịch Phong chính là một vị trưởng bối của hắn, trưởng bối giống như phụ thân vậy.
Cứ như vậy thời gian đã qua hơn nửa tháng.
Sáng sớm ngày hôm đó.
Thương Thắng vẫn như trước dậy sớm luyện kiếm, Dịch Phong vẫn như ngày đầu ngồi bên cạnh bàn đá tự mình uống trà.
Dùng mắt trần cũng có thể thấy được Thương Thắng cường tráng hơn rất nhiều, kiếm pháp của hắn cũng theo đó mà tăng lên.
Ngày này, Thương Thắng đi phủ Tư Đồ lĩnh tiền, sau khi trở về thì có chút rầu rĩ không vui.
Sau khi ăn cơm trưa xong, hắn đi về trong phòng, đóng cửa không ra ngoài.
Dịch Phong cũng không nhiều lời cái gì.
Sau khi đến đêm.
Dịch Phong nghe được tiếng vang động ngoài sân, hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng, nhảy lên nóc nhà, ngồi ở bên người Thương Thắng.
Hai người mỗi người đều nhìn tinh hải mênh mông, rồi cứ trầm mặc như thế ngồi vậy hồi lâu.
Ngày trước Thương Thắng thích để tất cả mọi thứ ở trong lòng, hắn cảm thấy bản thân mình không có chỗ nương tựa.
Nhưng lúc này, hắn cảm thấy ở bên cạnh có người đại ca như huynh như cha như Dịch Phong, tự nhiên sinh ra một cỗ cảm xúc muốn thổ lộ ra hết.
“Dịch Phong đại ca, hôm nay ta đi đến bên phủ Tư Đồ, nghe được một tin tức.” Thương Thắng buồn bã nói.
“Tin tức gì.”
“Bọn họ nói Tư Đồ lão gia muốn đưa tam tiểu thư đi xem mắt.”
Trong lòng Thương Thắng quặn đau, vô cùng khó chịu.
“Ngươi thích Tư Đồ tiểu thư sao?”
Thương Thắng yên lặng thật lâu, cuối cùng vẫn là tuân theo tâm ý gật đầu một cái, biểu cảm tinh thần sa sút.
“Còn nhớ lời nói lúc ta ở trên xe ngựa nói với ngươi không? Nam tử hán thì phải dám yêu dám hận, không cần phải bó chân bó tay.”
“Cuộc đời chỉ có một lần, đừng để cho bản thân mình để lại tiếc nuối, nếu như đã thích Tư Đồ tiểu thư, vậy thì ngươi nên dũng cảm nói cho nàng, ngươi thích nàng. Đừng nên để đến cuối cùng mới hối tiếc không kịp.”
Thương Thắng thở dài một cái.
“Ai, Dịch Phong đại ca, đầu tiên không nói ta chỉ sống đến ba mươi tuổi, chỉ riêng thân phận bây giờ của ta, cũng không xứng với Tư Đồ tiểu thư.”
“Chúng ta căn bản chính là người của hai thế giới, nàng là sao ở trên bầu trời, mà ta lại chỉ là một con kiến ở dưới mặt đất, nàng làm sao có thể thích ta chứ…”
“Ngươi không thử một chút thì làm sao biết được kết quả như thế nào? Vạn nhất Tư Đồ tiểu thư thích ngươi thì sao? Vạn nhất Tư Đồ tiểu thư là đang chờ ngươi mở miệng thì sao đây?”
Dịch Phong dừng một chút, ôn nhu nói: “Không nên xem thường bản thân mình, ngươi không kém bất kỳ ai. Cũng đừng nên để lại tiếc nuối, sinh mệnh như một ngôi sao băng, tuy ngắn ngủi, nhưng lại có rất nhiều điều tốt đẹp có thể truy tìm.”
Thương Thắng nhìn tinh hà cuồn cuộn, nhìn từng ngôi sao băng lướt qua tinh không kia, trong lòng hắn mơ hồ xuất hiện một chút ba động, trở nên do dự.
Hắn sợ hãi không cho được Tư Đồ Thanh Y cuộc sống càng tốt hơn, phong phú hơn, cũng sợ không thể cùng với người mình yêu nắm tay đến cuối đời, ngược lại tăng thêm bi thương cho người yêu.
Lời nói của Dịch Phong vang vọng ở bên tai của hắn, trong lúc bất tri bất giác lại lần nữa dấy lên nhiệt tình, quét sạch tinh thần sa sút lúc trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận