Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1852: Tặng quà trước khi đi (1)

Ơ đây…
Đã hứa là sẽ mời khách, sao nói say là say vậy.
Đồ ăn đầy bàn này phải tốn bao nhiêu tiền đây?
Khó khăn lắm mới đỡ được A Quy nhưng đã bất tỉnh nhân sự, gọi thế nào cũng vô ích, vẻ mặt Dịch Phong sống không còn gì luyến tiếc.
Muốn con hàng này trả tiền là chuyện không thể hi vọng được nữa.
Nếu đã nghe ngóng được nhiều tin tức như vậy, bữa rượu này uống cũng khá ổn, thuận tiện lại làm quen thêm bằng hữu, dứt khoát tự mình trả tiền, miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận...
Chính vào lúc hắn cắn răng chần chừ, tiểu nhị cung kính đi đến.
“Tiên sinh, Quy công tử đã say khướt, có cần tiểu nhân giúp đỡ không?”
Dịch Phong chậm rãi xua tay, sau đó nghiêm túc duỗi tay về phía mặt bàn.
“Giúp thì không cần, để ta chăm sóc hắn.”
“Ngươi tính toán trước đi, mấy món này tổng cộng bao nhiêu tiên tinh.”
Đầu tiên tiểu nhị sửng sốt, sau đó mỉm cười hành lễ.
“Tiên sinh không cần để ý chuyện này.”
“Quy công tử là khách quý cao cấp của tiệm chúng ta, tất cả chi phí ăn ở trăm năm mới tính một lần, tiệm bảy tầng này có vài phòng khách mà Quy công tử thường trú, chi bằng tiên sinh và Quy công tử tạm thời nghỉ ngơi trước.”
Nghe vậy, Dịch Phong kinh ngạc âm thầm líu lưỡi.
Khá lắm…
Thật đúng là nhà giàu đời thứ hai!
Chỗ mắc như vậy, thế mà nhận được đãi ngộ thành viên cao cấp đến thế, cái này không chỉ giàu một chút thôi đâu!
Người và người không thể so sánh được.
Hết cách, ai bảo người ta có người cha tốt.
Hâm mộ không thôi.
Dịch Phong và tiểu nhị cùng đỡ A Quy, rất nhanh đã vào căn phòng xa hoa cao cấp, sắp xếp cho con hàng này xong, hắn cũng quay lại phòng kế bên, trải nghiệm niềm vui của người có tiền, ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua rèm cửa, chiếu lên gối nhung linh hạc cửu sắc, cũng soi rọi bày biện lộng lẫy tỏa sáng khắp nơi, không khí xa hoa không ngừng tiêu tán.
Các loại bảo vật lấp lánh giao nhau, soi chiếu người đang ngủ say phải cau chặt mày.
Giãy giụa vài lần, đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm rốt cuộc chậm rãi mở ra.
Trong tầm mắt mờ mịt.
Tràn ngập sắc màu rực rỡ xa hoa lộng lẫy, khiến lòng người vui vẻ, lại không thể hòa vào trí nhớ, luôn tạo cho người ta cảm giác đột ngột.
Cảnh tượng đột nhiên này, khiến vẻ mặt Quy Vạn Hải mờ mịt.
Chậm rãi ngồi dậy, mái tóc xanh mềm mại rủ xuống chân mày, Quy Vạn Hải vẫn cảm thấy ngơ ngác.
Ta là ai?
Ta đang ở đâu?
Đây là tình huống gì…?
Sau khi tự hỏi linh hồn ba lần, Quy Vạn Hải bỗng dung cảm thấy đau đầu dữ dội, giống như thời thơ ấu đụng phải đá ngầm san hô dưới đáy biển, mảnh vỡ ký ức không ngừng hiện lên trong đầu.
Đánh giá xung quanh rất lâu, hắn ta mới nhớ lại vài mảnh vụn ký ức, kinh ngạc trợn to mắt.
“Đây…”
“Chẳng phải ta đang uống rượu với Dịch huynh ư, tại sao chớp mắt lại ở đây?”
Đột ngột hoảng hốt, ánh mắt Quy Vạn Hải chấn động.
Cố gắng nhớ lại rất lâu.
Hắn ta chỉ nhớ cụng ly cùng Dịch Phong vài lần, trò chuyện vui vẻ.
Sau đó, không còn gì nữa…
Cảm nhận miệng khô lưỡi đắng đã lâu, và cả cơn đau đầu khiến người ta hoài niệm.
Hiển nhiên, hắn ta đã say rồi.
Vẻ mặt Quy Vạn Hải hơi xấu hổ.
“Sơ ý rồi…”
“Không ngờ ta lại uống say đến mức này.”
Nhớ đến cảnh tượng uống rượu vui vẻ hôm qua, hắn ta lại nở nụ cười thoải mái.
“Gặp được tri âm ngàn ly vẫn ít…”
“Cả đời hiếm khi có mấy lần say, tu sĩ này thật sự thú vị.”
Lần nữa nằm xuống gối mềm.
Quy công tử mỉm cười nhẹ nhõm, thất thố nho nhỏ khi say rượu cũng bị hắn ta mỉm cười tiêu tan, chỉ còn lại trận say mèm thoải mái, khiến hắn ta cảm thấy sung sướng.
Cũng không biết đã bao lâu rồi, hắn ta chưa từng nhẹ nhõm tự tại như vậy.
Không ngờ hắn ta cũng có thể trải nghiệm sự thảnh thơi của tu sĩ bình thường.
Đây đúng là trải nghiệm đặc biệt.
Quy Vạn Hải nhớ lại rất lâu, sắc mặt cũng càng thêm nhẹ nhõm, tất cả gông xiềng đều bị hắn ta tạm thời buông xuống, như thể thật sự tự tại giống hệt tu sĩ bình thường.
Mãi cho đến khi lấy ra ngọc giản truyền tin.
Tiểu nhị tửu lâu bước đến, hắn ta mới bày ra vẻ mặt uy nghiêm.
Dò hỏi vài câu, biết Dịch Phong hào phóng chuẩn bị trả tiền, còn vô cùng săn sóc hắn ta.
Lập tức.
Trong lòng Quy Vạn Hải càng thêm cảm khái.
Dịch Phong con người này, thật sự rất tử tế.
Một tu sĩ nhân loại bình thường từ bên ngoài đến như hắn, mỗi bước đi ở Vẫn Thần đều gian nan, trên người cũng không có bao nhiêu tài sản, lại chịu trả tiền cho hắn ta, thậm chí còn nghĩa khí chăm sóc.
Phẩm hạnh của người này, không cần nói thêm nữa.
Nhớ lại lời nói của Dịch Phong, nhất là lời bình luận phụ thân hắn ta, đến nay ký ức của Quy Vạn Hải vẫn còn như mới, thầm nói quả nhiên mình không nhìn nhầm người.
Người này, quả thật xứng đáng để xưng bằng hữu.
Bao nhiêu năm nay.
Hắn ta hóa thân thành tu sĩ bình thường, đi lại chốn nhân gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận