Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 575: Nam nhân như cơn gió (1)

Khi thân ảnh của hắn hạ xuống, ba người đồng thời rút ra mười cái lá bùa màu vàng.
Lá bùa tỏa ra quang mang lấp lóe, sau đó mỗi người đều biến ra mười cái phân thân.
"Tuy là thần phù chỉ có thể duy trì trong một khắc, nhưng mà mỗi một phân thân đều có thực lực của bản thân chúng ta, ba mươi người chúng ta, đủ để có thể nghiền ép tên tóc vàng này."
Lão giả dẫn đầu quát to: "Lên đi !"
Ba mươi phân thân vây công về phía tên tóc vàng từ khắp các hướng.
Nhưng đối mặt với sự vây công của bọn hắn, tên tóc không sợ hãi mà lại đứng kết thủ ấn ở tại chỗ.
"Đa trọng ảnh phân thân chỉ thuật".
Khi thủ ấn của hắn hạ xuống, xung quanh bốc lên từng đợt khói trắng, tiếp theo từng tên tóc vàng nhảy ra từ bên trong khói trắng, tổng cộng khoảng trên một nghìn người.
Tam đại lão giả trực tiếp trợn tròn mắt.
Vốn dĩ muốn dùng số lượng người để đàn áp người ta, kết quả lại bị người ta đàn áp hoàn toàn.
Ba người họ toát mồ hôi lạnh, co giò bỏ chạy.
Nhưng...
Một ngàn tên tóc vàng, cứ hai người tạo thành một nhóm, khởi động kỹ năng, năm trăm hình cầu xoay tròn lập tức được ngưng tụ lại.
"Ối, mẹ kiếp..."
"Ối, mẹ kiếp..."
Tiếng nói đồng loạt truyền ra từ trong miệng của một ngàn người, năm trăm vòng xoay tròn đập thẳng tới ba mươi người bên này.
Ngay lập tức, ba mươi người biến thành tro bụi.
"Tiên thú, ra."
Đứng đối diện với gã trưởng lão chính là một hòa thượng khoác áo cà sa.
Vị hòa thượng này nhìn qua thì thấy rất bình thường, nhưng vị trưởng lão bên này cũng không dám coi thường kẻ địch, vừa mới bắt đầu mà lão ta đã triệu hồi ra tiên thú khế ước của lão ta.
Tiên thú vừa xuất hiện, khí thế bức người.
Tiên thú bay vút trên cao, mở rộng móng vuốt sắc bén của mình chụp tới tên hòa thượng.
Trong nháy mắt đã bắt được tên hòa thượng.
Trưởng lão thấy thế thì vẻ mặt hơi chấn động, vội vàng hô lớn:
"Giết hắn đi".
Tiên thú phun ra hơi thở, ánh mắt hung ác, ngay lập tức muốn cào tên hòa thượng thành mảnh vỡ.
Nhưng mà...
Tên hòa thượng kia chợt ngẩng đầu lên nhìn nó, âm thanh rì rầm truyền ra từ trong cái miệng đầy nước miếng.
"Người và yêu đều cùng một mẹ sinh ra, điểm khác biệt chính là người thì được mẹ của hắn sinh ra, yêu thì do mẹ của yêu sinh ra... Danh tính của mẹ ngươi là gì?"
"Làm yêu giống như làm người, phải có lòng nhân từ, có lòng nhân từ thì không còn là yêu nữa, mà là nhân yêu."
Tiếng nói này vừa dứt, gương mặt tiên thú liên tục co giật, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh thần bí nào đó phá hủy trái tim của nó, nó ôm lấy đầu như muốn phát điên lên rồi nhặt một cây đao, lập tức đâm vào trên ngực của mình.
Sau khi phun ra một ngụm máu tươi, tiên thú đã chết ngay vì tự sát.
Ngay sau khi tiên thú khế ước chết đi, trưởng lão trừng to mắt vì cũng gặp phản phệ, cũng phun ra một ngụm máu tươi giống vậy.
Vị hòa thượng kia chuyển ánh mắt về phía ông ta.
Trưởng lão run rẩy dữ dội, trong lòng tràn ngập sự đấu tranh, bên trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
"Thí chủ, quý danh của mẹ ngươi là gì vậy?"
Cuối cùng, tiếng nói của hòa thượng kia lại truyền ra tới.
"Phốc phốc."
Sau khi phun ra thêm một ngụm máu tươi, trưởng lão lập tức trở nên điên đại, lấy con dao găm ra, tự sát mà chết.
Khoảnh khắc trưởng lão ngã xuống đất, ở bên cạnh, một hòa thượng đầu đội mũ lạp, mặc áo cà sa cầm theo cây phất trần phóng lên trời cao.
"Chỉ với chút tài mọn đó lại dám múa rìu qua mắt thợ."
"Đại Uy Thiên Long, Đại La Pháp Chú, Bàn Nhược Chư Phật, Bàn Nhược Ba Ma Hống...
"Đại Uy Thiên Long, Thế Tôn Địa Tạng, Bàn Nhược Chư Phật, Bàn Nhược Ba Ma Hống..."
Tiếng nói vừa dứt.
Đống đổ nát trên mặt đất lại "bùm" một tiếng nổ tung.
Hai trưởng lão của Bạch Dương Chân Cung lập tức chết bên dưới đống đổ nát kia.
Trên không trung.
Một nam nhân cầm cung tiễn trong tay, gương cung bắn ra một mạch liên tục, cung tiễn lập tức xuyên qua người ba trưởng lão của Bạch Dương Chân Cung, sau đó mũi tên còn bay lượn phía trên không trung.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngô Trường An đang nằm trên ghế cũng phải nhảy dựng lên.
"Chẳng lẽ cái tên này định lấy mặt trời xuống luôn sao?"
Cũng may, không giống như dự liệu của hắn ta.
"Cũng may, những tấm khắc gỗ này chỉ do trước kia sư phụ điêu khắc ra, cũng không phải là tác phẩm chất lượng cao, nếu lấy ra tác phẩm chất lượng cao của hắn chỉ sợ mặt trời cũng không còn".
Ngô Trường An vỗ ngực mình một cái, lộ ra vẻ mặt như buông bỏ gánh nặng, lại nằm xuống trên ghế lần nữa.
Khi nhìn thấy trận giao chiến vừa rồi, phe mình đã chết nhiều người như vậy, Lữ Chính Nhất trừng hai mắt, ánh mắt đầy vẻ nghiêm trọng.
"Không thể tiếp tục đánh tiếp như vậy nữa, mọi người nghe hiệu lệnh của ta, tập hợp lại một chỗ, bày trận phát động Chân Dương Nhất Kích" Lữ Chính Nhất quát lớn một cái.
Nghe vậy.
Các cao thủ lập tức bay tới chỗ Lữ Chính Nhất, nhanh chóng đi tới sau lưng Lữ Chính Nhất, bày ra hình chữ V dạt dần ra hai bên.
"Kết trận!"
Lữ Chính Nhất hít một hơi, nhanh chóng đánh ra một cái thủ ấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận