Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2317: Thần tiên quyến lữ (1)

Tu vi của hắn, đã vượt qua Bạch cô nương.
Cả người cũng đạt đến tình trạng thoát thai hoán cốt, khí độ hơn xa ngày trước, phảng phất như có được cuộc đời mới, sau khi mở đôi mắt đẹp ra, trong ánh mắt đã nhìn thêm một tia trầm ổn.
Nhìn thấy bộ dáng như vậy.
Bạch cô nương lộ ra ý cười ôn nhu nhàn nhạt, cuối cùng lên tiếng tán thưởng.
“Bây giờ tu vi của ngươi đã vượt qua ta, cho dù ở trong mấy quốc gia này, cũng đủ để tự vệ, đương gọi là cao thủ hàng đầu đương thế đại lục.”
“Chúc mừng ngươi, A Ngốc.”
Nhìn giai nhân mỉm cười đi đến, trong mắt Dịch Phong cũng lộ vẻ nhu tình.
Trong ánh mắt của hắn nhiều hơn mấy phần kiên định, cũng thay đổi trở nên sáng hơn, chậm rãi đứng dậy đón Bạch cô nương đi đến, lên tiếng đáp tạ, thuận miệng nói ra mình vừa rồi đã nhớ lại tên.
“Mấy năm qua, đa tạ cô nương.”
“Ta tên là Dịch Phong, thật ra là…”
Nói được nửa câu, Bạch cô nương đã nhẹ nhàng đưa tay cắt ngang, tuy trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, nhưng ở thần sắc yên lặng ở bên trong dung mạo tuyệt mỹ, lại cũng không có quá nhiều thay đổi.
“Ở giữa ta và ngươi, không cần quá khách khí.”
“Chúc mừng ngươi cuối cùng cũng nhớ ra tên, nhưng ở trong mắt của ta, ngươi mãi mãi vẫn là A Ngốc, quá khứ cũng không quan trọng.”
Nghe thấy lời này, Dịch Phong cũng lộ ra ý cười vui vẻ.
Đúng như Bạch cô nương nói, quá khứ không quan trọng, bất luận vinh nhục, đều đã không thể thay đổi con người của hắn, quan trọng là hắn cũng sẽ không thay đổi tâm ý này, vĩnh viễn trân quý phần duyên phận khó có được này.
Trong biển người mênh mông, có thể quen biết hiểu nhau, đã là may mắn lớn bằng trời.
Nếu nói bên ngoài còn có cái gì đáng để lưu luyến, thì chỉ có mấy vị huynh đệ tri kỉ kia, ngoại trừ bọn họ, Dịch Phong không có bất luận nguyện vọng gì phải đặt chân giang hồ.
Đợi đến ngày khác huynh đệ trùng phùng nâng ly vui vẻ, từ đó từ biệt quy ẩn núi rừng, đời này không còn gì tiếc nuối.
Nhìn ý cười thoải mái của Dịch Phong, Bạch cô nương đã biết rất nhiều lời không cần thiết phải nói, mấy năm sớm chiều ở chung, bọn họ đã sớm có thần giao cách cảm.
Nhìn thấy mặt trời chiều ngả về tây.
Hai người điểm nhẹ mũi chân, hai bóng trắng song song đạp rừng xuyên mây, chim bay làm bạn trở về đình viện, không lâu sau đã thấy từng đợt khói bếp bay lên, tuy là cơm rau dưa, nhưng cũng rất vui vẻ.
Sơn thôn ẩn thế đẹp tựa như bức tranh vẽ, thần tiên quyến lữ không hỏi giang hồ.
Một phương sơn thủy này vô cùng yên tĩnh, giống như thế ngoại đào nguyên, khiến cho hai người có thời gian an nhàn thanh tĩnh tốt đẹp, thế giới bên ngoài thì đã máu tươi tung tóe bốn phía, giang hồ rối loạn triều đình sụp đổ!
Hai đại hoàng triều tranh đấu không ngớt, hành động rối loạn đến chư quốc xung quanh, chuyện mưu sát dày hại nhìn mãi cũng quen mắt, đến hoàng thất các nước cũng lung lay như mưa gió.
Trước mắt, một trận đại chiến khoáng thế đã sắp mở ra.
Sơn thôn nhỏ ở giữa hai đại hoàng triều, vị trí hoang sơn lòng chảo lòng sông, chẳng qua chỉ là một nơi thế tục vô cùng cằn cỗi, cũng không bị người khác đặt vào trong mắt.
Nhưng cũng chính vì nguyên nhân như thế, lại thành con đường thoát thân của người bị đuổi giết.
Một ngày này, giữa trưa.
Dịch Phong và Bạch cô nương dạy học xong, đứng trước cửa học đường chào tạm biệt.
Cuộc sống của hai người đã sớm rất có quy luật, Bạch cô nương giống như ngày thường trở về tiểu viện nấu cơm, Dịch Phong phụ trách tìm một chút thịt rừng, làm cho bữa cơm trưa đơn giản thêm chút tư vị, cũng coi như là hứng thú cuộc sống.
Vào lúc hắn phi độn qua mây, đột nhiên cảm giác được có người đang huyết chiến ở ngoài sơn cốc bên ngoài thôn hơn mười dặm.
Hắn để lộ thần thức nhìn qua.
Đã thấy một người thanh niên bị mấy chục người vây công!
Dịch Phong đã rất lâu chưa từng đặt chân giang hồ, đã sớm chán ghét báo thù phân tranh, nhưng thấy người kia một mình bị vây, không khỏi khiến hắn nhớ đến bản thân mình năm đó.
Người thanh niên đã là nỏ mạnh hết đà, kẻ đuổi giết còn là từng chiêu tàn nhẫn.
Loại cảnh tượng đó, cực kỳ giống với thời gian năm đó Dịch Phong ở Đoạn Hồn Nhai.
Cuối cùng.
Hắn cũng không nhịn được động lòng trắc ẩn, đáp xuống sơn cốc xuất thủ giúp đỡ.
Mặc dù tay không tấc sắt, quanh người lại tản ra tu vi đáng sợ, áo trắng như tuyết khí độ phi phàm, đứng ngang trước mặt sát thủ, khiến cảnh tượng một lần nữa giằng co.
Chỉ mấy chỉ, kiếm ý cao thâm ngang dọc sơn cốc, chém núi phá đá vô cùng đáng sợ!
Chưa đến chớp mắt.
Dịch Phong đã ngăn cơn sóng dữ, giết hết sát thủ tàn bạo!
Thủ đoạn như thế, khiến cho người thanh niên bị trọng thương nhìn đến ngây người.
Nhìn thấy Dịch Phong muốn phi thân rời đi, cứu một mạng người lại không cầu hồi báo, xong chuyện phủi áo ra đi, ẩn sâu công cùng tên, thể hiện rõ phong phạm cao nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận