Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 719: Kiểu người nông cạn (2)

Ba người trợn tròn mắt không thể ngờ được nhìn về phía Dịch Phong.
"Tiên tiên tiên tiên sinh, luyện thành vô địch thiên hạ rồi sao?"
Hắn ta suýt chút nữa thì quên mất lời mà trước đó người bán thịt lợn đã đến nhắc nhở.
"Tiên sinh luyện thành vô địch thiên hạ từ bao giờ thế?"
"A. Vô địch thiên hạ. Từ trước tới nay tôi chưa từng nhìn thấy" Sở Cuồng Sư càng lùi liên tiếp về phía sau, chân mềm nhũn liền quỳ xuống: "Tiên sinh đại tài".
Dịch Phong rất hài lòng về phải ứng của đám người.
"Xem như các ngươi có hiểu biết." Dịch Phong gật gật đầu: "Cũng không cần kinh ngạc, đây là điều rất bình thường".
"À đúng rồi, các ngươi đi gọi hết đệ tử của ta trở về đi. Ta cần mở một đại hội tông môn."
"Vâng".
Ngô Vĩnh Hồng đáp lời xong, Dịch Phong liền bay vút đi.
Khoảng thời gian này ngày nào cũng bay, hắn đã khống chế được lực bay. Quen việc dễ làm vô cùng êm ái.
Rời đi khiến cho ba người Ngô Vĩnh Hồng đứng im tại chỗ nhìn hắn biến mất trong chốc lát.
thở phào nhẹ nhõm.
"May mà tên bán thịt lợn đã đến nhắc nhở chúng ta. Nếu không thì chúng ta đã khiến cho tiên sinh không vui rồi" Ngô Vĩnh Hồng nghĩ lại mà sợ hãi lau mồ hôi trên trán.
"Đúng thế, xem ra ban nãy tiên sinh rất hài lòng với phản ứng của ta đây." Sở Cuồng Sư đáp lời.
"Chúng ta mau chóng dùng ngọc giản để triệu hồi các đệ tử của tiên sinh đi".
Dịch Phong sau khi trở về đại điện, mau chóng lôi ra cuốn "Trình độ tu luyện ở Tiên Giang lục địa" của mình.
Đợi các đệ tử trở về sẽ mở đại hội tông môn.
Hắn muốn xem xem Võ Đế có còn các kỹ năng nào khác hay không.
Chỉ mỗi việc bay lên không trung thôi đã không theo kịp rồi.
Trước kia có được tu vi Võ Đế vội vàng, chỉ đại khái nhìn thấy cấp bậc cao nhất của Tiên Giang lục địa là Võ Đế.
Bây giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện Võ Đế cũng phân cấp bậc.
Nhất mệnh.
Nhị mệnh.
Dịch Phòng xem tới mức khóe miệng nhếch lên.
Càng xem xuống phía dưới, khóe miệng càng nhếch cao.
Thập mệnh.
Sau khi Võ Đế thập mệnh vượt qua kiếp nạn của trời sẽ ngang hàng tiên nhân.
Nhìn tới đây, khóe miệng của Dịch Phong như muốn tách ra sau gáy.
Hệ thống đã nói là cao nhất, thế thì bản thân chắc chắn là thập mệnh cao nhất rồi.
Nói không chừng còn không cần phải độ kiếp nữa.
Hay lắm, bản thân đã ngang hàng với tiên nhân rồi.
Dịch Phong không thể kiềm chế thêm được nữa: "A ha ha ha ha, thần tiên a ha ha ha. Lão tử bây giờ đã ngang hàng với thần tiên à.
Dịch Phong điên cuồng cười, ôm lấy cuốn "Trình độ tu luyện ở Tiên Giang lục địa" điên cuồng hôn lấy hôn để: "Hệ thống hay lắm, ngươi quả đúng là bố đẻ của ta mà".
Dịch Phong ngước nhìn lên trời cười thật lâu, hưng phấn lật mở Tiên Giang lục địa: "Hay lắm, ta còn không cần phải chịu đựng độ kiếp nữa."
"Ha ha ha ha để ta xem xem còn có ích lợi gì nữa".
"Tiên giới triệu hoán ha ha ha, ha..." ánh mắt lướt qua dòng chữ cuối cùng, tiếng cười của Dịch Phong đột nhiên khựng lại: "Ha?"
"Tiên giới triệu hoán?"
Cái thứ gì thế này?
Dịch Phong tiến lên phía trước, gương mặt như sắp dính vào trang sách.
Hắn đọc từng câu từng chữ lên: "Võ Đế thập mệnh là cấp bậc cao nhất của Tiên Giang lục địa, khi thăng cấp lên đến cấp bậc này sẽ bị tiên giới triệu hoán."
Hắn đọc nghiêm túc kéo dài từng từ từng chữ.
"Trong Vòng Một Năm... Bắt Buộc Phải Tiến Vào Tiên Giới."
"Nếu không, trời Đất Không Dung, hồn bay phách tán.
"Hậu ghi chú: "Tiên Nhân Là Cấp Bậc Thấp Nhất Ở Tiên Giới..."
"Bộp".
Dịch Phong gập mạnh cuốn sách lại, sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại hít sâu một hơi.
Nhìn nhầm thôi, nhìn nhầm thôi, chắc chắn là nhìn nhầm thôi mà.
Sau đó, hắn cẩn thận rụt rè lật mỡ cuốn sách ra một lần nữa.
Thật nghiêm túc nhìn đi nhìn lại vô số lần mấy dòng chữ cuối cùng.
Cố gắng tìm ra chỗ mà bản thân hiểu sai.
Cuối cùng, thứ nhận được ngoài những thắc mắc ra thì chẳng còn thứ gì khác.
Hắn bỗng nhiên nhảy dựng lên, ném mạnh cuốn sách xuống dưới mặt đất, lấy chân dẫm lên trên.
"Cái thứ hệ thống chết tiệt này bắt lão tử lên tiên giới. Lão tử lên tiên giới lại là cấp bậc thấp kém nhất." Hắn tức tới mức hai chân cùng nhảy lên giẫm đạp lên cuốn sách.
"Khác mẹ gì so với những người phàm ở đây cơ chứ?"
Những tiếng gầm thét vang lên.
Bên ngoài hòn đảo nhỏ, cả cái Tiên Giang lục địa đều bắt đầu rung lắc. Một trận động đất kinh thiên động địa quét qua tám phương.
Núi nở đất nứt, sóng cuộn biển dâng.
Ba người Ngô Vĩnh Hồng vừa mới thông báo cho toàn bộ đệ tử, định rời khỏi hòn đảo nhỏ chuẩn bị đi mua đồ ăn liền bị rung lắc tới mức hoa mắt chóng mặt.
Khó khăn lắm mới đứng vững được: "Mau mau, đi xem tiên sinh thế nào rồi".
Vừa mới vào hòn đảo nhỏ, mới phát hiện ra hòn đảo nhỏ không hề xảy ra chuyện gì.
Nghĩ một lát, đám người Ngô Vĩnh Hồng vẫn quyết định đi bẩm báo với Dịch Phong một tiếng. Hắn gõ cửa.
Cốc cốc.
"Tiên sinh?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận