Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 534: Quan hệ của chúng ta rất tốt

Lời Vân Thiên Long vừa nói ra, không khí trong sảnh thiếu chút nữa nổ tung, ba đôi con ngươi nhìn chòng chọc vào Kiếm Hoành Thiên, nhìn đến hắn tê cả da đầu.
Sắc mặt của Kiếm Hoành Thiên khó coi.
Nói thầm một tiếng không được, cảnh giới lại không đè ép được.
"Ha ha, đúng, là muốn đột phá cửu mệnh" Thần sắc hắn lúng túng nói, có chút không dám đối mặt với ánh mắt của ba người.
Nếu để cho bọn hắn biết, Kiếm Hoành Thiên hắn dưới tình huống biết có cơ duyên, nhưng lại ăn một mình, ba người này không chừng sẽ tức giận mà đánh hội đồng hắn.
"Ngươi thế mà lại đột phá cửu mệnh, ngươi đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
"Đúng, ngắn ngủi mấy ngày liên tiếp đột phá, ngươi đến cùng có chuyện gì giấu giếm chúng ta?"
"Ngươi nói ngươi là cái gì thiên tài vạn năm vừa ra ngược lại cũng thôi, ngươi một cái lão già gần đất xa trời, dựa vào cái gì mấy ngày liền đột phá một tầng, mau nói, đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
Ba người nhìn chằm chằm Kiếm Hoành Thiên liên tiếp truyền ra âm thanh chất vấn, bộ dáng giương cung bạt kiếm kia, rất có xu thế nếu Kiếm Hoành Thiên không nói thì sẽ rút đao kiếm ra chiến đấu.
"Ta không phải nói rồi sao, ta nhận được truyền thừa của tiền bối Kiếm Đế đại nhân Kiếm Trai chúng ta".
Kiếm Hoành Thiên chuyển động con mắt, vội vã giải thích nói.
"A, tiền bối nhà ngươi cũng chỉ là thập mệnh Võ Đế, nhiều nhất cũng chỉ là tiên nhân, truyền thừa gì của hắn lợi hại như vậy, để ngươi một người từ lục mệnh tu luyện đến thất mệnh đều mất khoảng mấy trăm năm, chỉ ngắn ngủi trong vòng vài ngày, từ thất mệnh Võ Đế đột phá đến cửu mệnh Võ Đế?" Liễu Cốc Nhất mỉa mai nói.
"Không sai, đừng tưởng chúng ta là đồ đần mà lừa gạt."
Vân Thiên Long ở bên cạnh tiếp lời nói.
"A, tuy rằng hắn chỉ là tu vi Nhân Tiên, nhưng mà các ngươi cũng không xem một chút hắn tiến vào Nhân Tiên đã bao nhiêu năm rồi?"
Kiếm Hoành Thiên chuyển động con mắt, da mặt dày nói khoác:
"Cũng chỉ do lúc trước con đường tiên nhân bị cắt đứt, hạn chế loại tuyệt thế thiên tài như hắn, nếu không hắn đã sớm đột phá lên Thiên Tiên thậm chí là Kim Tiên rồi."
Nghe vậy, ánh mắt ba người nhìn nhau.
"Hoàn toàn có khả năng, dù sao lúc trước Kiếm Đế cũng được xưng là đệ nhất thiên tài trong mười vạn năm qua ở Bắc Hải." Vân Thiên Long suy đoán nói.
Vân Thiên Long nói như vậy, mới khiến cho bọn họ gật gật đầu.
Cũng đúng thật.
Kiếm Hoành Thiên luôn luôn đi cùng với bọn họ, không tồn tại chuyện bọn họ không biết.
Hắn liên tiếp đột phá như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có như thế mới có thể giải thích.
"Hiểu lầm ngươi rồi".
"Chúc mừng, tranh thủ thời gian đột phá đi".
"Đúng vậy, tranh thủ thời gian đột phá đi, sau đó thực lực ngươi mạnh nhất, có chuyện gì thì phải giúp tông môn ta đó."
Ba người dồn dập thay đổi thái độ, chúc mừng Kiếm Hoành Thiên.
Nhưng trong giọng nói, lại mang theo nồng đậm chua xót cùng đố kị.
Dựa vào cái gì, trong tông môn chúng ta, lại không có một lão tổ tông lợi hại như vậy đây.
Hận a!
Ngày này.
Trên bầu trời có một đạo lưu quang cắt qua.
Chu Sứ Quang khí phái hạ xuống từ không trung, đi tới chỗ hai người Dịch Phong bên ngoài đình viện.
Hiện tại Thanh Ngưu Tông hắn, tăng thêm hai phàm nhân này là vừa vặn đụng đủ một trăm người, đủ để cho hắn đối mặt với vài khảo hạch của tông môn vào tháng sau.
Cũng may mà đường đường tông chủ là hắn đích thân xuống núi, ngồi chờ ở Bạch Nhĩ Thành, mới lừa gạt được hai tên trông không phải người địa phương ngu ngơ này!
Nhưng mà.
Trước khi khảo hạch tông môn xảy ra, nhất thiết phải trấn an được hai tên phàm nhân này, tuyệt đối không thể để bọn hắn chạy trốn.
Còn phải nói à, Chu đại tông chủ hôm nay đích thân tới thăm hỏi.
Thời điểm Chu Sứ Quang rơi xuống đất, Tiểu Vũ liền chạy ra, cười hì hì hô: "Gặp qua sư phụ."
"Tiểu Vũ, ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Chu Sứ Quang đứng chắp tay, trầm giọng hỏi.
"Khởi bẩm sư phụ, ta đang cùng Dịch Phong sư đệ học đánh cờ đây" Tiểu Vũ vui vẻ nói: "Dịch Phong sư đệ đánh cờ lợi hại lắm đó.
"Rất tốt".
Chu Sứ Quang cười cười, như vậy có khả năng giúp hắn giữ lại hai tên phàm nhân này lâu hơn.
Chu Sứ Quang một bộ phong phạm cao nhân, đứng chắp tay đi tới tiểu viện.
"Tông chủ."
Dịch Phong đứng dậy chắp hai tay.
"Ừm".
Chu Sứ Quang khoát tay áo, mặt mũi tràn đầy uy nghiêm nói: "Ở đây cảm thấy thế nào?"
"Rất tốt".
Dịch Phong cười nói.
"Ừm, vậy là tốt rồi, nhưng mà toàn tông chỉ có hai người các ngươi là phàm nhân, hai người các ngươi phải tạo mối quan hệ tốt đấy: Chu Sứ Quang uy nghiêm bàn giao nói.
"Xin tông chủ yên tâm, hai chúng ta quan hệ rất tốt." Dịch Phong nhìn về phía Ngô Trường An đứng ở một bên, cười hỏi: "Đúng không, Ngô Đào huynh?"
Thấy thế, Ngô Trường An đang ngồi núp ở trong góc giường đột nhiên tỉnh táo, phản ứng lại nhanh chóng gật đầu lia lịa.
"Đúng đúng đúng, chúng ta rất tốt."
Nhưng nói xong lời này, hắn cũng nhanh muốn khóc.
Mấy ngày nay cùng Dịch Phong sớm chiều ở chung một chỗ, hắn thật sự là muốn điên rồi.
Mỗi thời mỗi khắc đều bị bao phủ trong uy áp tử vong, khiến cho tâm thần hắn bị tiêu hao rất lớn, làm cho hắn giờ phút này sắc mặt trắng bệch, đầu tóc rối bời, tựa như ở trong thiên lao bị tra tấn đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận