Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2075: Năng lực của tiên sinh đủ để thông thiên (2)

Tinh chủ?
Chẳng lẽ là người quản lý tinh cầu mình ở?!
Giọng nói ôn hòa vừa thốt ra, hai người giật mình đồng tử run rẩy, chẳng qua trong đầu chỉ lóe lên suy đoán, đã bị dọa cho toàn thân mềm nhũn nằm bẹp dưới đất.
Trần Thương Vân không ngờ vị đại nhân quản lý cả tinh cầu lại ở trước mặt mình!
Chớp mắt.
Hai người quỳ dưới đất vội vàng trả lời, giọng nói run rẩy dữ dội!
“Đại, đại nhân cứ hỏi, tiểu nhân biết sẽ nói hết!”
Chủ nhân Hợi tinh khẽ gật đầu.
“Đứng dậy trả lời đi.”
Nhẹ giọng như thể ẩn chứa đạo vận, cực kỳ khủng khiếp nói phải làm ngay, tâm cảnh hai người chớp mắt ổn định lại vài phần, cơ thể cũng được sức mạnh vô hình từ từ nâng dậy.
Thần dị như vậy, không phải người tu đạo thế tục có thể tưởng tượng nổi!
“Ngươi là thành chủ quản lý trấn Thanh Hà? Ngươi có biết, tiền bối trong nhà tranh đã ẩn cư ở đây bao lâu rồi không?”
Trần Thương Vân còn đang hốt hoảng than thở sự khủng khiếp của vị đại nhân này, đột nhiên nghe thấy câu hỏi kia, chỉ thấy trái tim nhói lên, cả người ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Tiền bối trong nhà tranh?
Ông ta đã từng đến đây mấy lần, trừ Dịch Phong tiền bối ra không còn ai khác.
Lẽ nào!
Xưng hô tôn kính tiền bối mà chủ nhân Hợi tinh nói, thật sự là Dịch tiên sinh?
Làm sao có thể!?
Suy đoán và chân tướng kinh người chồng lên nhau, Trần Thương Vân sợ hãi cả người run rẩy, đột nhiên ngước mắt thấy nhóm người tinh chủ cúi đầu nhìn, vô số ánh mắt đan xen, khiến tâm thần ông ta hoảng loạn!
Uy áp đáng sợ như vậy, hoàn toàn không cho phép ông ta do dự dù chỉ một giây!
“Khởi bẩm đại nhân!”
“Tiểu nhân chính là chủ của Nghiệp thành, còn về Dịch tiên sinh... tiểu nhân chỉ biết hắn ẩn cư ở đây, không phải người của trấn Thanh Hà, không biết Dịch tiên sinh đến đây bao lâu.”
Lời nói thấp thỏm vừa dứt, cơ thể Trần Thương Vân hèn mọn đến độ sắp vùi vào bụi đất.
Tinh chủ gật đầu khẽ đáp.
“Bỏ đi.”
“Cao nhân như Dịch tiền bối, không phải người chúng ta có thể hiểu được. Dặn dò bên dưới, bất kỳ ai cũng không được làm phiền sự yên tĩnh nơi này.”
Thật sự là Dịch tiên sinh!
Chỉ một câu ngắn ngủi, sau lưng của Trần Thương Vân đổ mồ hôi lạnh như mưa, hoàn toàn rơi vào nỗi chấn động, ngay cả người cũng không dám nâng lên!
Biển sao rợp trời rơi xuống.
Chủ nhân Hợi tinh đích thân đến đây.
Nhân vật được long trọng cung kính đi cùng kia đã đủ để sánh với thần linh. Thế trận này lại đến đây để bái kiến Dịch tiên sinh?
Dịch tiên sinh, lại có năng lực thông thiên đến vậy!
Chấn động.
Hoàn toàn chấn động!
Sự chấn động không ngừng lan tràn trong lòng Trần Thương Vân, sợ rằng đời này cũng không thể bình phục lại.
Ông ta vốn cho rằng, cảnh giới của tiên sinh có thể trên võ hoàng, cao nhân có thể ẩn cư trong tiểu trấn này, thật sự là một chuyện khó tin, suy đoán của ông ta đã to gan lắm rồi.
Hoàn toàn không ngờ...
Chân tướng còn đáng sợ hơn suy đoán của ông ta gấp ngàn vạn lần, mắt nhìn mà ông ta tự phong, còn không bằng một phần vạn của Dịch tiên sinh!
Võ hoàng?
Haha...
Đừng nói Dịch tiên sinh, cho dù trong mắt của mấy vị đại nhân trước mặt, chỉ một võ hoàng có tính là gì, kiến thức nông cạn như trò con nít, lúc này nghĩ lại thật sự rất buồn cười...
Mơ hồ hiểu rõ chân tướng.
Bất kể là sự kính sợ khi trước, hay là đủ loại ảo não xấu hổ đều kéo đến với cảm giác đau nhói gấp trăm ngàn lần, khiến Trần Thương Vân thở hổn hển.
Chỉ một thoáng.
Lưng ông ta bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cả người hoảng hốt không yên, thấp thỏm hành lễ vài giây, vội vàng lùi sang một bên, ngay cả dũng khí đứng trước cửa nhà tranh cũng chẳng còn.
Cảnh tượng hôm nay.
Tuy Trần Thương Vân không đáng nhắc đến, chỉ là nhân vật nhỏ vô cùng tầm thường, nhưng nếu ở trấn Thanh Hà, tốt xấu gì ông ta cũng có chiến lực võ vương đỉnh cao, thực lực tầm nhìn đều là sự tồn tại như trần nhà.
Ngay cả ông ta cũng chấn động như thế, càng không cần nói đến những người dân còn lại.
Mắt thấy vô số ánh sao rơi xuống, kẻ mạnh mặc đủ loại hoa phục xuất hiện như mây, dân chúng không hiểu gì cả chỉ biết hoảng hốt la hét, rất nhanh thu hút bách tính trong trấn trông ra xa.
Trấn trưởng và lão tộc trưởng vội vàng đuổi đến, nhìn mà mí mắt điên cuồng nhảy dựng!
Đội ngũ dưới chân núi dài như rồng, nhìn qua toàn là trường sam y phục hoa lệ.
Con đường nhỏ vẫn yên tĩnh nhưng lại có vô số ủng mây đai ngọc lọt vào tầm mắt, khiến chân núi vắng lặng trong quá khứ tràn ngập cảm giác sang trọng không nói nên lời, bách tính trấn Thanh Hà vây quanh cách đó không xa quan sát với vẻ mặt kính sợ, hoàn toàn không dám bước lên.
Trấn trưởng và lão tộc trưởng chen vào nhóm người, cũng bị quý khí đầy mắt khiến cho bối rối.
“A...”
“Sao lại có nhiều khách quý đến trấn Thanh Hà chúng ta như vậy?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận