Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2151: Kẻ điên (2)

“Ngươi không có tư cách hỏi ta là ai, ngươi chỉ cần biết, từ nay về sau hoặc là tiếp tục làm rùa rụt cổ giả chết, bảo đảm không còn quấy rối; hoặc là đích thân thể nghiệm một chút thế nào là nghệ thuật chân chính.”
Tiếng cười vừa dứt, Lôi Thiên Tuyệt cũng vì đó mà sững sờ.
“Thế mà lại dám nói bản tọa quấy rối?”
Lời nói bất ngờ khiến Lôi Thiên Tuyệt cả thấy khó hiểu, nhất thời không rõ đối phương có ý gì, có điều dù sao Lôi Thiên Tuyệt cũng là sự tồn tại Thượng Cổ, kinh nghiệm và mưu trí vô cùng đáng sợ, sau một chút kinh nghi ngắn ngủi đã có suy đoán.
Đối phương có thể tìm đến nơi này, đã nói rõ thủ đoạn lợi hại.
Hắn ta ẩn thế hơn hai kỷ nguyên, gần đây mới dùng hư ảnh thần hồn nhập thế, người duy nhất có khả năng là kẻ địch, chính là Trư Nhục Vinh lần trước thao túng Ma tộc xem như Tinh chủ…
Nghĩ đến đây, con ngươi Lôi Thiên Tuyệt co rút lại!
“Lẽ nào, ngươi chính là đồng đảng của hậu bối tà ma kia?!”
“Không ngờ được, phía sau hắn còn có người cao thủ như ngươi, thế mà có thể tìm được vị trí của bản tọa, khó trách ngày đó không có sợ hãi gì!”
Nói xong, trong mắt Lôi Thiên Tuyệt lộ ra vẻ hung ác, chuyển đề tài!
“Đáng tiếc, ngươi thật sự quá coi thường bản tọa!”
“Đừng có cho rằng có chút dị thuật, thì có thể vô pháp vô thiên, bản tọa là sự tồn tại tung hoành kỷ nguyên, tuyệt đối không phải là ngươi mà ngươi có khả năng tưởng tượng!”
“Hôm nay, ta sẽ dạy cho sâu kiến ngươi biết được, chân thân bản tọa hiện thế đáng sợ bậc nào!”
Sau khi hét to, Lôi Thiên Tuyệt trực tiếp thúc động tu vi toàn thân!
Song chưởng ngưng kết sức mạnh Hoang Cổ vô tận, trong chốc lát đã khiến cho mây gió biến sắc, kinh lôi như trụ trời bị hắn ta nắm chặt trong tay, giống như đang cầm tuyệt thế thần binh, tóc trắng tung bay trong gió giống như Chân Thần!
“Hám Thiên Dẫn Lôi Quyết!”
Trong lòng hắn ta đã biết người đến bất phàm, xuất thủ chính là thần thông bản mệnh!
Không đợi đối phương có bất kỳ phản ứng nào, sấm chớp vô tận cùng nhau đánh xuống, chớp mắt đã san bằng hung cảnh Thiên Sơn thành đất bằng, trong vòng ngàn dặm đều là đất.
Tà ma kia lại không có chút ý sợ hãi nào, khóe miệng lại lộ ra ý cười quỷ dị.
“Ha ha ha…”
“Quả nghiên người không biết thời thế, vừa đúng hợp ý ta!”
Nghe xong, Lôi Thiên Tuyệt âm thầm cười lạnh, thầm nghĩ mình mình đúng là không biết trời cao đất rộng đó, lập tức thúc động sấm chớp đánh xuống, có thể nói là hung ác đến cực điểm!
Chỉ trong chớp mắt.
Đỉnh núi thâm cốc sáng như ban ngày, ánh sáng sấm chớp chói mắt chiếu sáng đất trời!
Uy thế đáng sợ, vạn linh trốn tránh!
Tà ma kia cũng không biết nguy hiểm đã đến, không chỉ không có chút ý tứ tránh né nào, ngược lại lao đến như kẻ điên, trong miệng còn không ngừng cười to!
“Ha ha ha!”
“Nghệ thuật chính là bùng nổ! A!”
Lời nói hành động vô tri, giống như bị hù dọa đến điên rồi, chỉ thấy trong đáy mắt Lôi Thiên Tuyệt tràn ngập ý lạnh, thúc động càng nhiều sấm chớp hơn đánh xuống, phảng phất như có thể tưởng tượng được tình cảnh đối phương tan thành mây khói.
Mặc cho trên người có dị thật, chung quy cũng chỉ là hậu bối chưa từng thấy việc đời.
Nhất thời.
Khóe miệng Lôi Thiên Tuyệt hơi nhếch lên, muốn bật ra ý cười.
Một khắc sau, đột nhiên hắn ta lại một chấn động đến sững sờ!
“Oành!”
Âm thanh bùng nổ vang vọng đất trời, ánh sáng màu vàng nổ tung chiếu khắp bốn phía!
Lôi Thiên Tuyệt kinh hãi đến trong mắt run lên, cả người giống như gặp quỷ vậy.
Trong tầm mắt.
Nam tử cả người quấn băng vải chạy đến giống như tên điên, thế mà lại tự nổ ngay tại chỗ, chấn động khủng bố quét ngang đất trời, đến sấm chớp đánh xuống cũng bị ánh sáng màu vàng bao trùm, giống như thảm họa diệt thế!
Mẹ nó, chuyện này!
Hóa ra ngay từ đầu đối hương đã hạ quyết tâm muốn tự nổ, chuẩn bị một mạng đổi một mạng, thảo nào lúc trước chưa từng né tránh, cũng không có chút ý sợ hãi nào!
Đột nhiên bất tri bất giác.
Lôi Thiên Tuyệt nhìn thấy khí lãng đáng sợ cuốn đến, những nơi đi qua đều bị biến thành bột mịn.
Lôi Thiên Tuyệt kinh hãi đến bật ra câu mắng tục, co cẳng bỏ chạy!
“Ôi trời!”
“Đúng là tên điên!”
“Oành!”
Tiếng nổ kinh thiên động địa, khí lãng quét ngang chân trời.
Trong chớp mắt, hung cảnh Thiên Sơn đã bị san bằng, mấy vạn dặm đất cát bị thổi bay, dư chấn còn lại không ngừng khuếch tán, giống như thủy triều bao trùm tất cả.
Trên không trung, Lôi Thiên Tuyệt nhìn đến cả mặt kiêng kỵ.
“Hô…”
“Nguy hiểm thật!”
“Tên điên này quá đáng sợ, thế mà lại không nói hai lời đã tự nổ, nếu không phải bản tọa kịp thời đẩy ra hư không, e rằng lành ít dữ nhiều!”
Trong lòng Lôi Thiên Tuyệt vẫn còn sợ hãi sau khi thở phào một hơi.
Lôi Thiên Tuyệt lau mồ hôi lạnh ở trên trán, trong mắt lấp lóe vẻ kinh nghi.
“Bây giờ tại sao Vân Tinh lại còn có loại người điên như thế này, một thân tu vi đến bản tọa cũng không nhìn thấy, lại còn đến chết cũng không sợ, chuyện này không bình thường, lẽ nào thật sự là rơi vào tà đạo, có được sức mạnh đáng sợ nào đó?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận