Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 423: Tu hú chiếm tổ? (2)

Con mẹ nó, còn tưởng là trâu bò lắm nên mới kiêu ngạo như vậy, thì ra chỉ là một thằng ngốc có thiên phú siêu cấp rác rưởi mà thôi.
"Cút mẹ ngươi đi!" Dịch Phong đen mặt, một cước đá Lý Dương Viễn ra khỏi thuyền, rơi tõm xuống hồ.
"Ai?"
"Chết tiệt!"
"Phế vật, tên phế vật nhà ngươi, sao ngươi dâm?" Lý Dương Viễn vùng vẫy trong nước, hai mắt trừng lớn rồi nói với giọng điệu khó tin. Người phàm đáng chết, thế mà dám đạp hắn xuống thuyền, ai cho hắn ta lá gan đó chứ?
"Lại còn lảm nhảm nữa?" Dịch Phong giơ gậy trúc để chèo thuyền lên đập thẳng vào đầu hắn, lập tức khiến hắn đầu váng mắt hoa.
"A, ngươi, chết tiệt chết tiệt!"
"Người phàm chết tiệt mà cũng dám mạo phạm ta như vậy. Nếu không phải ta đang bị trọng thương, không sử dụng tu vi được, thì ta đã lột da ngươi ra rồi!" Lý Dương Viễn vẫn còn đạp nước, nói lời cay độc với Dịch Phong.
"Như ngươi mà cũng đòi tu luyện, đừng có nói khoác. Mau cút đi cho lão tử!" Dịch Phong giơ gậy trúc lên định đánh tiếp.
Thấy vậy, Lý Dương Viễn trắng mặt, vội vã bơi ra xa hơn. Bởi vì tình trạng lúc này của hắn thực sự rất không tốt, nếu bị người phàm này đánh rồi chết chìm thì cũng quá khổ thân hắn.
Chỉ là vừa bơi, hắn vừa hét lên với Dịch Phong một cách đầy độc ác: "Người phàm chết tiệt, ngươi chờ cho ta. Nếu ngươi không chết trên đảo này, ta nhất định sẽ trở về rút gân nhổ xương ngươi ra."
"Chờ ngươi đó." Dịch Phong giơ ngón giữa lên, vẻ mặt khinh thường. Một tên có thiên phú siêu cấp rác rưởi, có khi còn kém hơn cả mấy lão già trong thành ấy chứ, thật sự chẳng đáng để hắn coi trọng.
Để phòng tên kia trộm thuyền, Dịch Phong khóa bè trúc lại, sau đó bắt đầu đi loanh quanh khám phá hòn đảo nhỏ này.
"Lão tử thực sự thích hòn đảo này quá đi mất!"
"Có núi có hồ, ta nếu muốn ăn mấy món dân dã, bên cạnh có ngay núi Mạc Phủ, nếu muốn ăn cá, có chỗ để trực tiếp câu cá lên luôn, hơn nữa nếu muốn thì cũng có thể về thành Bình Giang ngay tức khắc cũng được!"
"Ha ha ha ha!"
"Từ giờ trở đi ta tuyên bố, hòn đảo này chính là của ta!"
Dịch Phong đứng ở nơi cao nhất của hòn đảo, dang hay tay lớn tiếng tuyên bố.
Dưới nền đất.
Một bóng người chui ra.
Trên mặt tràn đầy khổ não.
"Vốn dĩ với tu vi bây giờ của ta, ta hoàn toàn có thể sống tạm bợ mãi mãi trên Tiên Giang đại lục mà không cần lo lắng gì. Bởi vì người được công nhận là mạnh nhất đại lục này cũng chỉ có một phần một triệu nguy cơ có thể đe dọa tính mạng của ta mà thôi."
"Nhưng mẹ nó, nào biết thằng ngốc nào ăn no rửng mỡ chạy đi phá lớp màn chắn, khiến cho người tới cảnh giới nhất định thì phải tiến vào tiên giới!"
"Nếu không phải ta có tính toán trước, cố ý dừng ở cấp cuối cùng, không chịu đột phá thì ta đây cũng phải đi tới một nơi kinh khủng như tiên giới rồi!"
"Cũng may, may mà ta tìm được hòn đảo này."
"Từ những thứ nhỏ như ong mật và chuột, hay lớn đến lợn rừng thỏ rừng ta đều tạo mối quan hệ tốt đẹp cả rồi. Thậm chí là tên bị phong ấn mạnh nhất trên đảo kia, cũng chỉ có một phần một tỷ có thể uy hiếp tính mạng của tên. Huống chỉ sự tồn tại của nó có thể giúp ta đuổi mấy kẻ ngoại lai đi nữa. Không phải nó vừa đuổi một thằng ngốc đi đấy sao."
"Nói cách khác, hòn đảo này an toàn tuyệt đối đối với ta."
"Ta có thể sống tạm trên hòn đảo này một vạn năm. Một vạn năm sau mới đột phá chướng ngại cuối cùng, tranh thủ vừa vào tiên giới thì làm kẻ mạnh nhất luôn!"
"Cho nên, về sau hòn đảo này chính là nhà của Ngô Trường An ta."
Ngô Trường An khó được cảm thấy vô cùng an toàn, trong giọng nói tràn đầy sự hạnh phúc.
Nhưng mà.
Hắn vừa nói xong, trên đỉnh núi cao của hòn đảo bỗng truyền tới một tiếng cười như nắc nẻ khác.
"Ha ha ha ha!"
"Từ giờ trở đi ta tuyên bố, hòn đảo này chính là của ta rồi..."
Giọng nói này vừa lọt vào tai lập tức khiến Ngô Trường An ngây ra tại chỗ.
"Cái gì?"
"Tu hú chiếm tổ đấy hả?"
"Còn có người nào nữa hả trời?" Ngô Trường An lập tức thấy không vui. Hắn lợi dụng tu vi để quan sát Dịch Phong từ xa.
"Ái chà?"
"Người phàm?"
Hắn đứng dậy, chuẩn bị ra tay dạy dỗ tên người phàm dám chiếm địa bàn của hắn. Thế nhưng khi vừa đứng dậy, hắn lại dừng bước, nhịn không được sờ cằm suy tư.
"Không được không được, vẫn là không được."
"Mặc dù tên này chỉ là người phàm, sức chiến đấu của hắn không có bất cứ uy hiếp gì đối với ta, nhưng vẫn sẽ bị dính luật nhân quả!"
"Nhỡ đâu tên này có một đứa con trai lợi hại, vạn năm sau lại chạy tới tìm ta báo thù giết cha thì sao?"
"Hay nhỡ đâu, sau khi chết đi tên này sẽ bị người ở thế giới khác xuyên tới, và sau khi tỉnh dậy sẽ đi nói với ta một câu đời người lên voi xuống chó?"
Vừa nghĩ vậy, mặt hắn lộ vẻ sợ hãi.
"Thật là may mắn mà!"
"May là chưa ra tay."
Hắn thấy mừng thầm vì mình không ra tay, nếu không xém chút nữa thì mang tới họa sát thân rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận