Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1983: Hẹn ước

Mấy ngày trôi qua.
Sau khi lão tộc trưởng đến thăm học đường, đám nhỏ học tập càng thêm khắc khổ nghiêm túc, ai nấy đều tràn ngập nhiệt huyết tiến lên, ngay cả phụ huynh thỉnh thoảng ra ngoài đưa đón cũng đong đầy niềm vui.
Có không khí học tập tốt như vậy, Dịch Phong vui đến độ nhàn nhã tự tại, bớt đi rất nhiều lời thoại ân cần chỉ bảo, ngày tháng trôi qua càng thêm hài lòng, cuộc sống cũng thảnh thơi hơn.
Lại đến hoàng hôn tan học, đáp lại lời chào tạm biệt của nhóm học sinh, Dịch Phong nở nụ cười bà dì, trong lòng có chút cảm giác thành tựu.
Ít nhất hắn ở đây trôi qua thoải mái, thuận tiện dạy dỗ đám nhỏ, không uổng công bận rộn, đáng tin hơn cái kiểu tìm chết kia nhiều.
Mấy chuyện phiền lòng đó, hắn đã nhìn rõ ràng hết rồi.
Nhàn nhã vui vẻ.
Trở về trong viện.
Trong nhà bếp chất đầy đồ ăn đồ uống, trong phòng cũng có rất nhiều y phục mới, đều là tấm lòng của người dân được Ngụy cô nương chuyển giao lại, không lo ăn uống không phiền ăn mặc, sắp mở được cửa hàng luôn rồi, thật sự có thể coi là phiền não hạnh phúc.
Không thể không nói, người dân ở đây thật sự quá chất phác.
Hắn chẳng qua chỉ dạy đọc sách viết chữ, cũng không phải chuyện lớn gì, thế mà người ta vẫn cảm kích, mỗi ngày Ngụy cô nương đều đến đưa đồ, nhiệt tình đến độ khiến người ta không chịu nổi.
Nếu không phải thấy nhiều người đều nhiệt tình hỏi thăm như thế, Dịch Phong sắp có ảo giác, cho rằng tiểu cô nương này có ý với hắn, mượn danh nghĩa phụ huynh đến tặng đồ.
Nhàn nhã đi lại trong viện, Dịch Phong chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, đã quen với những ngày tháng không lo lắng ưu phiền trước mắt, chỉ là ngày nào cũng ở học đường, dần dà cũng không phải chuyện tốt.
Một là trừ dạy học xử lý đám nhóc phá phách ra cũng không còn việc gì làm nữa, ít nhiều cũng hơi nhàm chán, hai là cả ngày ăn rau dưa người ta tặng hắn cũng sắp mập rồi.
Trong lúc buồn chán, Dịch Phong ngước mắt nhìn về ngọn núi sau nhà.
Cây xanh tươi tốt, chim chóc bay lượn.
Cảnh sắc xinh đẹp phản chiếu trong ánh chiều tà, như bức tranh sơn thủy đầy ý cảnh, hắn trông mà hào hứng, lòng đầy mong mỏi.
“Lâu rồi không đi săn, chi bằng đi dạo một vòng trong núi, nói không chừng săn được thứ gì đó, ăn vào càng ngon hơn...”
Lẩm bẩm một câu, Dịch Phong càng có động lực.
Ở trấn nhỏ chất phác này, cơ bản đều là thân thích ở chung với nhau, hoàn toàn không cần lo lắng những chuyện khác, đêm không cần đóng cửa không nhặt của rơi trên đường là trạng thái rất bình thường.
Hắn đi thẳng ra cửa lớn, nhàn nhã rẽ phải đi về phía ngọn núi sau học đường.
Ai ngờ còn chưa bước qua bức tường ngoài học đường, đã gặp phải Ngụy Tiểu Vi đang đi đến.
Nàng ta mặc váy dài màu xanh, hình như là đồ mới, thoạt nhìn sạch sẽ gọn gàng, mái tóc đen dài cũng được buộc lên cẩn thận, tuy thiếu chút phấn son nhưng lại càng xinh xắn đáng yêu hơn gấp mấy lần lúc bình thường.
Thấy cuộc sống của người ta càng ngày càng tốt, Dịch Phong mỉm cười ân cần hỏi han.
“Ngụy cô nương, cô lại săn được yêu thú gì thế?”
Ngụy Tiểu Vi gật đầu hành lễ, mặt hơi ửng hồng.
“Dịch tiên sinh hữu lễ.”
“Hôm qua quả thật bắt được một con yêu thú, đổi không ít ngân lượng, chia ra cũng đủ chi phí cho mấy tháng tới, nghe nói Dịch tiên sinh sắp luyện võ với lão tộc trưởng, có chút thịt yêu thú, mọi người đều muốn tặng ngài.”
Nói đoạn, hai tay tiểu cô nương đưa qua gói lá sen, ánh mắt không dám nhìn thẳng.
Thấy thịnh tình như vậy, Dịch Phong cảm kích gật đầu.
Hắn rất rõ ràng cuộc sống của những người này không dễ dàng, lập tức lên tiếng uyển chuyển từ chối, giọng điệu nghiêm túc hơn không ít.
“Ngụy cô nương, mọi người không cần khách sáo như thế.”
“Mấy ngày này những món ăn đồ mặc mọi người đưa cho ta đã nhiều lắm rồi, một mình ta cũng không dùng hết, thịt yêu thú thật sự có chút quý trọng, nói thế nào cũng không nhận được, lòng ta xin nhận ý tốt, nhưng tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy.”
Nghe lời nói nghiêm túc, Ngụy Tiểu Vi cắn môi đỏ một lúc, chỉ đành tiếc nuối bỏ qua.
Bất đắc dĩ lấy lại gói lá sen, bấy giờ mới tiếp tục quan tâm lên tiếng.
“Tiên sinh.”
“Trời sắp tối rồi, một mình ngài ở đây là muốn lên phố mua đồ ăn sao? Nếu không ghét bỏ, chi bằng đến nhà ta dùng cơm tối nhé.”
Đối diện với lời mời nhiệt tình, Dịch Phong chỉ đành nói rõ suy nghĩ trong lòng.
“Đa tạ ý tốt của Ngụy cô nương, ta không phải mua đồ ăn.”
“Chỉ là thấy phong cảnh trên núi xinh đẹp, ta nhàn rỗi không có việc gì làm muốn lên đó đi dạo, ngắm cảnh sắc núi hoàng hôn.”
Ai ngờ vừa dứt lời, Ngụy Tiểu Vi đột nhiên biến sắc!
“A?!”
“Tiên sinh, tuyệt đối không được tùy tiện lên núi!”
“Núi này thoạt trông phong cảnh đẹp đẽ, nhưng bên trong có không ít yêu thú, nếu không phải lão tộc trưởng từng lập pháp trận dưới chân núi, yêu thú đã sớm lũ lượt xông vào thị trấn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận