Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 482: Kẻ nào cười cuối cùng (1)

Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau hắn mới thấy rất nhiều người chèo thuyền từ bên bờ xa xa kia tới.
"Tiên sinh, sáu kẻ đó chạy rồi, chẳng lẽ cứ mặc kệ như vậy sao?"
Một lão già bên cạnh nói khẽ vào tai Dịch Phong.
"Một đám rác rưởi mà thôi, chạy rồi thì đừng quan tâm nữa."
Dịch Phong khua tay không thèm để ý chút nào, trong lòng còn đang nghĩ đến việc của Mạch Tư Hàm.
Hắn không quan tâm đến việc Mạch Tư Hàm có phải người xuyên không hay không nữa, nàng biết đàn Dạ Khúc đó thì chắc chắn nàng đã từng gặp một người xuyên không.
Điều này khiến Dịch Phong cực kỳ để tâm.
Hắn muốn nhanh chóng gặp được người xuyên không kia...
Hắn đang suy tư thì bè cách đảo nhỏ kia càng ngày càng gần, sắp cập bến rồi.
Tô Huyền Quân - kẻ đã đợi một ngày một đêm đến mức tinh thần sa sút, giờ đây đôi mắt lại sáng ngời cả lên.
"Ha ha ha".
"Chờ từ lúc trăn mọc rồi trăng lặn, cuối cùng ngươi cũng về rồi!"
"Lần này bổn châu chủ phải tra xét cho rõ ràng xem rốt cuộc các ngươi là người phương nào, có thực lực ra làm sao."
Hắn đứng dậy vỗ đùi, điều chỉnh lại tinh thần đợi đám người Dịch Phong đến gần.
Nhưng mới vừa bước được hai thì soạt một tiếng, thần hồn kia hóa thành hư vô...
Cũng cùng lúc đó, Tô Huyền Quân tỉnh lại ở nơi tiên giới xa xa rồi gào thét điên cuồng lên.
"Là ai? Là ai?"
Hắn giận sôi cả máu, huy động bàn tay với sức mạnh khủng bố đập phá căn phòng bế quan của mình thành đống đổ nát.
Nhưng dù vậy hắn vẫn tức giận đến run rẩy cả người.
Lần đầu tiên thì bị một cái mông đè bẹp dí thì cũng thôi đi.
Nhưng lần này hắn phải chịu đựng sự đau khổ tra tấn dày vò, đợi suốt một ngày một đêm, mãi mới chờ được đám người kia trở về thì lại hết thời gian duy trì thần hồn.
Không nói đến hai tên tử tù và tinh thần kiệt quệ, hai thần hồn này cũng đã tiêu tốn hai giọt máu của hắn.
Cả người hắn run rẩy.
"Con mẹ nó, ta không tin."
Tô Huyền Quân đen mặt chạy đến tử lao một lần nữa, sau khi bắt được một tên tử tù khác thì lại đến phòng bế quan mới, bắt đầu luyện ra một thần hồn khác.
Thời gian một ngày trôi qua trong nháy mắt.
Bầu trời trong xanh.
"Thời tiết tốt đấy!"
Trên đảo, Dịch Phong ngẩng đầu nhìn mặt trời trên bầu trời, hắn chợt nhớ tới mấy thứ bên trong nhẫn không gian, thế là nhân lúc không có ai vội vàng lấy ra.
"Lần trước bị mưa làm cho ướt sũng, giờ phải đem ra phơi mới được".
Dịch Phong kiếm một chỗ trống rồi lấy từng món đồ ra phơi.
Nhưng mà trên đảo quá nhiều cây, hơn nữa đồ đạc của hắn cũng nhiều, vì để đồ đạc đón được ánh nắng mà những chỗ không bị rợp nắng như bên bờ hồ quanh đảo nhỏ đều được tận dụng để phơi đồ.
Mà đúng lúc này, một dao động xuất hiện ở bờ hồ bên kia, Tô Huyền Quân lại dùng thần hồn bản thân mới luyện tới đảo nhỏ một lần nữa.
Nhìn thấy đám người trên đảo, khóe miệng hắn lập tức cong tớn cả lên.
"Để xem lần này còn xảy ra sai sót gì được nữa không".
Nói xong, hắn tự tin lao về phía đảo nhỏ.
Lần này.
Cuối cùng cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, hắn đặt chân được lên trên đảo.
Ánh mặt trời ấm áp.
Tô Huyền Quân cực kỳ vui vẻ, đối lập hẳn với những lần trước đó.
Hắn rảo bước trên hòn đảo nhỏ, dường như không có ai phát hiện ra sự tồn tại của hắn, điều này làm giúp hắn có thêm chút dũng khí.
"Lần trước rời đi vội vàng quá, lần này có thể quan sát kỹ lưỡng được rồi".
Tô Huyền Quân đánh giá tỉ mỉ từng người trên đảo.
"Võ Đế".
"Lại là Võ Đế".
"Kẻ này đã đạt tới cảnh giới Nhân Tiên rồi."
Tô Huyền Quân vừa đánh giá mọi người trên đảo, vừa âm thầm ghi chép lại, sau khi lượn một vòng, khóe miệng hắn bỗng cong lên.
"Thế trận này với hạ giới mà nói thì cũng tàm tạm, nhưng đối với ta mà nói thì thật sự không có gì đặc sắc!"
Tô Huyền Quân cười mỉa mai.
Là châu chủ của Thanh Ngọc Tiên Châu, thứ hắn không thiếu nhất chính là thuộc hạ, mà đám Nhân Tiên trên đảo này còn chẳng đủ tư cách để làm thuộc hạ của hắn.
"Trên đảo này cũng chỉ có như thế, vậy thì chẳng phải khoảng thời gian này ta cẩn thận quá mức rồi sao?"
Tô Huyền Quân lẩm bẩm một mình.
"Nhưng cẩn thận thì vẫn hơn, cẩn thận với tất cả mọi việc chưa bao giờ là thừa thãi cả."
Lúc hắn đang đăm chiêu thì một lão già trèo bè trúc đi tới.
Đây chính là lão già chèo thuyền mà hắn đã thấy khi lần đầu tiên tới đảo. Thế là hắn bèn thận trọng núp vào một góc tối.
"Thanh Hoan Tương, rốt cuộc có phải là ngươi không!"
Tô Huyền Quân đánh giá lão già chèo thuyền bằng sào kia, trong miệng cứ nhắc mãi đến cái tên khiến hắn phải kiêng dè này.
Sau đó khẽ nghiến răng một cái, đưa mắt nhìn qua đó.
"Nếu thật sự là hắn thì ta liếc mắt nhìn thẳng vào hắn một cái là hắn có thể phát giác ra rồi".
Nhưng mà.
Hắn nhìn thẳng lâu như vậy nhưng lão già chèo thuyền kia vẫn ngồi im không có hành động gì, chỉ tập trung vào cái cần câu trên tay, dường như không hề phát hiện ra sự tồn tại của Tô Huyền Quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận