Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 902: Hiện tượng người truyền nhân (1)

"Giải tán, mau giải tán đi!"
Hắn ta phất phất tay.
Sau đó lại nằm xuống ghế tựa.
"Tinh!"
"Chúc mừng kí chủ, bạn đã thu hoạch được 5000 điểm vận khí từ đệ tử thứ tư."
"Điểm may mắn hiện tại là 8900 điểm".
"A?"
"Thứ tư, Trì Nhất Đồng?"
"Cũng có tiền đồ đấy!"
Dịch Phong hơi vui mừng.
Xem ra lúc trước hắn suy đoán quả nhiên là không sai, chia đám đệ tử này ra mỗi người đi mở quán cơm, bắt đầu kinh doanh nhỏ cũng thực sự có thể mang lại điểm vận khí cho hắn.
Nếu như những đệ tử khác cũng phát huy thực lực, chỉ cần có khoảng hai mươi người như vậy là có thể đủ để hắn thăng lên một cấp bậc rồi.
Có điều cũng không nên quá nóng nảy.
Bây giờ các đệ tử cũng mới chỉ xuất môn được vài tháng thôi, thời gian trôi qua, tất cả bọn họ nhất định sẽ không ngừng mang đến cho hắn vô số điểm may mắn.
Mà ở bên ngoài đảo Ám Ảnh.
Chuyện lửa đốt Thiên Chi Tiên Điện như vậy, lấy Hoang Vu Tiên Châu, Thiên Cổ Tiên Châu, Tây Ninh Tiên Châu và mấy tiên châu khác ở trung tâm, đã xuất hiện hiện tượng người truyền nhân.
Chỉ ngắn ngủn trong vòng vài tháng.
Nó đã nhanh chóng lan sang các khu vực lân cận Tiên Châu khác.
Sở Nguyên Tiên Châu.
Nơi này là một trong những Trung Tam Châu.
Giờ phút này, một trong số môn phái chính của Sở Nguyên Tiên Châu đang tụ họp với nhau mỗi năm một lần.
Lý do lần tụ họp này, là để thảo luận về việc phân phối vật tư trong khu vực.
Vì vậy những người này nhìn như đều là đại lão, nhưng trên thực tế bởi vì liên lụy đến lợi ích các gia tộc mà âm thầm nảy sinh vô số xung đột nhiều không kể xiết.
Dưới tình huống bình thường, ngồi xuống chính là châm chọc mỉa mai.
Nhưng mà.
Năm nay phong cách có vẻ không đúng lắm.
"Ha ha, Trương Vũ Châu Chủ".
"Ha ha, Phương Tín Châu Chủ".
"Ngươi khoẻ chứ, ngươi khoẻ chứ."
Lúc trước hai gã tông chủ này suýt chút nữa đã từng có một trận đại chiến, cả hai đều ước gì đối phương nhanh chết sớm luôn cho rồi. Giờ khắc này cũng chỉ là khách sáo mà chào hỏi nhau. Vậy mà bộ dạng kia lại giống như huynh đệ ruột thịt đã nhiều năm không gặp mặt.
Trong khi đó Trương Vũ lại nhịn không được nói: "Phương Tín à, ta nghe nói con trai ngươi dùng một mồi lửa đã đốt cháy một bộ phận của Thiên Chi Tiên điện?"
"Không sai".
Phương Tín vuốt râu, thản nhiên tự đắc nói: "So với con trai ngươi cũng không sai biệt lắm, một môi lửa, một bước đúng chỗ, ngay cả cọng lông đều không dư thừa".
"Ha ha ha, nếu nói như vậy xem ra, chúng ta còn không phải là người một nhà ư?" Trương Vũ cười nói.
"Cũng không phải không đúng, thật sự là người một nhà!" Phương Tín vuốt râu, cười nói: "Về sau hai tông môn chúng ta cần phải giúp đỡ lẫn nhau!"
"Đúng là dễ nói chuyện dễ nói chuyện."
"Như vậy đi, để bày tỏ lòng thành ý, ta sẽ không tranh giành khu vực chúng ta đã tranh chấp trước đây nữa, mà sẽ trực tiếp giao cho tông môn các ngươi." Trương Vũ sang sảng nói.
"Lão ca thật là quá khách khí rồi, vừa lúc khoảng thời gian trước tông môn chúng ta đã khai mở một bảo khố, sau đó lại phát hiện ra không ít công pháp tiên cấp trong đó. Lát nữa ta sẽ phái người gửi cho ngươi mấy quyển!" Phương Tín cũng sang sảng cười nói.
Trong cuộc nói chuyện giữa hai người với nhau, bất giác lại có thêm hai đối thủ cũ cũng tham gia nói chuyện phiếm.
"Hai vị lão ca, có phải các ngươi đã quên mất chúng ta rồi hay không?"
"Chúng ta cũng là người một nhà đấy!"
Hai người kia nhịn không được nói.
"Ồ, các ngươi?"
Phương Tín và Trương Vũ cùng nhau đưa ánh mắt nhìn sang.
"Không sai, khuyển tử đúng là có tiền đồ, tháng trước đã đánh chết mấy tên chấp sự ở một bộ phận của Thiên Chi Tiên điện gần chỗ chúng ta, sau đó đã bị nhốt ở đảo Ám Ảnh".
Người nọ vuốt râu, ra vẻ ngạo nghễ.
"Ai u, thật là người một nhà mà!"
Hai người Phương Tín, Trương Vũ cùng nhau đứng thẳng dậy, nhanh chóng bắt tay với họ.
Ba người vây quanh lại một chỗ, sau đó ánh mắt dò hỏi lại nhìn về phía người cuối cùng.
"Ha ha, khuyển tử đúng là thật khủng khiếp."
Cuối cùng người nọ nhịn không được ưỡn ngực, trước ánh mắt mong đợi của ba người, từ từ nói: "Khuyển tử làm cho trưởng nữ của tông môn phụ cận chỗ chúng ta to bụng, Thiên Chi Tiên điện giận dữ nên bắt nhốt ở trên đảo Ám Ảnh vĩnh viễn không bao giờ được ra ngoài!"
Hai từ 'vĩnh viễn' được hắn nhấn mạnh.
Nghe vậy.
Ba người kinh hãi.
"Ai da da, lão đại, người là lão đại, mau ngồi xuống đi!"
Ba người vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho người cuối cùng này ngồi xuống, trong lòng tràn ngập cung kính.
"Khiêm tốn rồi, khiêm tốn rồi".
Người nọ đè bàn tay xuống nhàn nhạt nói.
Nhưng thân thể lại ung dung tự đắc ngồi xuống, vô cùng hưởng thụ với những lời xu nịnh như vậy.
Ai nha.
Tiền đồ của con trai, lão tử cũng được thơm lây.
Nhìn bốn người này, mặt hai vị đại tông chủ đầy hoang mang.
Vẻ mặt khiếp sợ.
Từ khi nào bị giam ở đảo Ám Ảnh đã trở thành một chuyện vinh dự rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận