Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1284: Khiến Dịch huynh chê cười rồi (3)

Thấy Tần Chi Ngư nghe được hai người nói chuyện, Tân Nam cũng rất bất đắc dĩ, chỉ đành thấm thía nói: "Một mình ta cũng đủ phong ấn không gian, cho dù muội ở lại cũng dư thừa."
"Không được" Gương mặt Tần Chi Ngư đầy nước mắt, kiên quyết nói: "Vẫn là câu nói đó, muốn chết thì cùng chết, muội tuyệt đối không để huynh một mình ở ngoài."
"Chi Ngư, nghe lời."
Tần Nam xụ mặt nói: "Muội là đệ tử kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi Tần gia, muội cần phải sống tiếp để kế thừa bản lĩnh của Tần gia, dù là vì Tần gia muội cũng phải sống sót".
"Không, không thể nào".
Tần Chi Ngư cắn môi, lắc đầu kiên định nói: "Muội không thể nào để huynh lại một mình".
Nhưng ngay sau đó, cơ thể nàng ta cứng đờ không thể cử động, cúi đầu nhìn qua, phát hiện Tân Nam đã phong ấn tu vi và kinh mạch toàn thân nàng ta.
"Nghe lời đại ca, phải sống sót".
Tần Nam yêu chiều xoa đỉnh đầu Tân Chi Ngư, cười nói: "Đại ca vẫn muốn mỗi năm đến ngày giỗ có người bày một vò rượu trước bia mộ ta, người trong nhà quá bận, bận này bận nọ sẽ quên mất đại ca, cũng chỉ có muội mới luôn nhớ đến ta."
Cơ thể Tần Chi Ngư không thể cử động, môi không thốt nên lời cơ thể mềm mại khẽ run rẩy, nước mắt rơi đầy má, hai mắt đã sớm đỏ bừng.
"Nghe lời".
Tần Nam mỉm cười lau nước mắt cho Tần Chỉ Ngư, sau đó ngồi xuống, quát lớn.
"Người Tần gia".
"Có."
Những người Tần gia còn sót lại trên thuyền nhanh chóng vào vị trí, cung kính đứng trước mặt Tần Nam.
"Vào vị trí, lập tức tiến vào không gian tứ trận".
Tần Nam quát.
"Cái gì, thiếu chủ?"
Mọi người nghe vậy sắc mặt khẽ biến, đôi chân quỳ thẳng xuống đất.
"Thiếu chủ, tuyệt đối không được".
"Bây giờ vẫn chưa đến thời khắc cuối cùng, rồi sẽ có cách thôi".
"Đúng vậy, cho dù phải chết thì cùng nhau chết".
Hiển nhiên, bọn hắn đều biết lời nói của Tần Nam có ý gì.
"Hửm?"
Ánh mắt Tần Nam uy nghiêm liếc nhìn, trầm giọng nói: "Lời của ta cũng không nghe?"
"Hơn nữa bây giờ không phải ta đang bàn bạc với các ngươi, ta lấy thân phận thiếu chủ ra lệnh cho các ngươi".
"Không được, không được!"
"Đúng vậy, tuyệt đối không được".
Mọi người quỳ dưới đất, cơ thể run rẩy, đã sớm nước mắt đầm đìa.
"Nếu các ngươi không nghe lệnh, chính là không lo cho Tần gia ta, không nghe lời tổ huấn của các đời Tần gia ta".
Tân Nam nhấn mạnh nói.
Nói xong, khí thế toàn thân dâng lên, tế trời hộp trận tứ phương trong tay.
Sau khi lướt qua bầu trời, hộp trận tứ phương tỏa sáng, lóe lên ánh sáng chói mắt, sau đó xuất hiện một lối đi.
"Tần Mục, đưa Chỉ Ngư vào không gian." Tần Nam ra lệnh nói.
"Thiếu chủ ta..."
Nam tử trung niên tên Tân Mục kia rơi nước mắt, liều mạng lắc đầu với Tân Nam.
"Ta ra lệnh ngươi vào!" Tần Nam quát.
"Vâng!"
Tần Mục siết chặt nắm đấm, vùng vẫy rất lâu rất lâu, lúc này sắc mặt sụp đổ đồng ý, sau đó kéo Tân Chỉ Ngư bước vào không gian tứ trận.
"Tần Vũ, vào".
"Thiếu chủ, đừng mà".
"Vào..."
"Vâng..."
Cứ như vậy, dưới sự cưỡng ép của Tần Nam, nhóm người Tần gia lần lượt bước vào trong không gian tứ trận.
"Phong ấn!"
Sau khi mọi người đều đi vào, Tân Nam quát lớn một tiếng, tu vi bàng bạc rót vào hộp trận tứ phương.
Cánh cửa không gian bỗng nhiên đóng lại, hộp trận tứ phương cũng trở lại trong tay hắn ta.
Nhưng ngay sau đó Tần Nam cũng nôn máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không ngừng ho khan.
"Yếu ớt quá."
Tần Nam lấy khăn lau máu bên khóe môi, giơ tay nhấc vò rượu Tần Chi Ngư lấy ra khi trước, rót đầy một ly cho Dịch Phong, sau đó cười nói: "Khiến Dịch huynh chê cười rồi."
"Sao lại chê cười được."
Dịch Phong cười nói.
Giơ ly rượu lên với Tần Nam, sau đó một hơi uống cạn.
Ngày tháng tốt đẹp.
Cái chết cận kể còn có một người không tệ như Tần Nam bên cạnh, rất tốt.
"Có điều lại phải phiền Dịch huynh dọn xác cho ta sớm hơn mấy ngày." Tần Nam khổ sở cười nói: "Phong ấn ban nãy đã hao phí một nửa sức mạnh của ta, cho nên ta chỉ có thể ở cạnh Dịch huynh bảy ngày nữa thôi".
Nói rồi hắn ta ngẩng đầu uống hết rượu trong ly.
Sau một ly lại vội vàng uống tiếp hai ly.
Ba ly rượu mạnh vào bụng, gương mặt Tần Nam ửng đỏ, cơ thể mỏng manh khẽ run rẩy, vành mắt đỏ bừng không biết từ khi nào đã chảy nước mắt.
"Không sợ Dịch huynh chê cười, thực ra ta rất sợ chết."
Nói rồi Tần Nam lại tự mình rót một ly, dường như muốn dùng rượu tê liệt chính mình, nghẹn ngào nói: "Ta thật sự rất kính phục Dịch huynh, rất kính phục Dịch huynh không sợ chết, tâm cảnh ung dung thản nhiên".
"Ta... ta không làm được giống như Dịch huynh, bởi vì ta thật sự không muốn chết".
Tần Nam siết chặt nắm đấm của mình, sắc mặt trắng bệch tràn ngập vẻ không cam lòng.
Hắn ta là thiếu chủ Tần gia.
Thiên tài đứng đầu thế hệ trẻ tuổi Thiên Vực.
Tương lai sẽ có tư chất thánh nhân.
Thành tựu của hắn ta không giới hạn, nhưng bây giờ phải chết thảm như thế, sao có thể cam lòng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận