Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 125: Còn tệ hơn cả tàn phế

“Đúng lúc không còn gì để ăn. Dạo này toàn ăn mấy món thịt nướng gì đó, bị nhiệt miệng rồi. Làm món canh rắn, vừa no bụng lại vừa thanh nhiệt!” Dịch Phong thì thầm trong miệng, lấy từ trong giỏ tre ra một cái nồi nhỏ, đun nước sôi, sau khi lóc xương, lóc thịt rắn thì thả vào nồi.
“Xà… Xà Vương?”
Ưng Vương chứng kiến hết tất cả, trợn mắt, nhìn cái chết thảm thương của người bạn đồng hành, ngay lập tức, một cơn bão nổi lên trong lòng.
Đồng thời, sự tức giận và sỉ nhục dâng lên ngập trời, hắn ta quằn quại, liều mạng huy động toàn bộ sức mạnh còn lại của mình, cố gắng xua tan chất độc trong cơ thể.
Tuy nhiên, đúng vào lúc này, hắn liếc mắt một cái theo bản năng, nhưng suýt chút nữa kinh hãi đến mức hồn bay phách tán.
Gần đầm nước, bên cạnh nham thạch, kẻ bị treo trên cành cây khô bằng dây rơm kia chẳng phải là Bác Cổ Võ Hoàng mà bọn họ đêm lao tâm, ngày khổ trí hay sao?
Ưng Vương đột nhiên chợt gầm gừ phản ứng lại.
Hóa ra đây chính là tên nhân loại khủng khiếp và đáng ghét đã bắt giữ Bác Cổ Yêu Hoàng.
Toàn thân hắn rét run lên, run rẩy dữ dội, đồng thời cũng hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, cộng thêm tác dụng của thuốc, mi mắt hắn càng lúc càng nặng trĩu…
Nhưng ngay vào lúc này, một giọng nói truyền đến.
“Còn có cả chim ưng, vậy đồ ăn đêm nay càng ngon hơn rồi.”
Những lời này trực tiếp trở thành cọng rơm cuối cùng bóp chết Ưng Vương làm hắn ngất đi.
Ngủ được một giấc, tinh thần sảng khoái, Dịch Phong ngâm nga một bài hát trong miệng, bắt đầu nhặt rắn, nhặt chim, trong lúc hắn đang bận rộn, bên ngoài, chân và móng vuốt của một con rết động đậy, đột nhiên bò lên rồi biến mất không thấy tăm hơi.
“Thật là khủng khiếp, thật là khủng khiếp!”
Chạy cả một quãng xa rồi mà Dạ Phong Rết Yêu vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Nhất là khi nghĩ đến tình cảnh bi đát của Ưng Vương và Xà Vương, mồ hôi lạnh của hắn chảy ròng ròng, thật ra Bác Cổ Yêu Hoàng vẫn còn giấu một ít bảo bối ở vài nơi, nhưng hắn cũng chẳng còn hơi đâu mà nhớ thương đến nữa, chỉ muốn thoát khỏi dãy núi này.
Tuy nhiên, hắn chưa chạy được bao xa thì một âm thanh rung chuyển đất trời vang lên, lao thẳng về phía hắn ta.
Có người đến, nói đúng hơn là có hơn chục Yêu Vương khác đến, họ nhận được tin cầu cứu của Ưng Vương và Xà Vương, tức tốc tập hợp tất cả yêu thú trên lãnh địa Bác Cổ lại, chạy nhanh đến nơi xảy ra sự việc.
Thấy thế, Dạ Phong Rết Yêu giật mình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nếu để họ biết Xà Vương và Ưng Vương đã chết, còn hắn thì chạy thoát, vậy chẳng phải là…?
Đảo mắt…
Hắn tàn nhẫn hạ quyết tâm, dứt khoát đạp gãy hai cái chân.
Do dự một chút, lại đạp thêm một chân nữa, thoi thóp bò trên đất…
Báo Vương cầm đầu nhóm Yêu Vương nhìn thấy Dạ Phong Rết Yêu bò lết trên mặt đất thì hắn chạy tới, trầm mặt, hỏi: “Dạ Phong Yêu Linh, ngươi, ngươi làm sao…?”
Dạ Phong Rết Yêu cong đuôi, ngắt lời Báo Vương.
Dưới vô số ánh mắt, dường như hắn đã dùng hết chút sức lực cuối cùng trong cơ thể, nói một cách chật vật.
“Đừng nói nữa, cũng đừng hỏi nhiều.”
“Tàn phế.”
“Còn tệ hơn nữa!”
“Nhanh lên…”
Lời nói của Dạ Phong Rết Yêu khiến chúng yêu giật mình khiếp sợ.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Báo Vương nghiêm trọng, hỏi.
“Ôi!”
Dạ Phong Rết Yêu khẽ thở dài một tiếng, hơi ngẩng đầu lên, miên man như thể đang rơi vào trong trận đại chiến kia.
“Ở ngay con suối phía trước, ta, Ưng Vương và Xà Vương đã tìm thấy tung tích của người nọ. Sau đó, ba chúng ta đã hợp lực để chiến đấu với hắn ta. Ưng Vương và Xà Vương đã bỏ mạng ngay tại chiến trường, thân ta thì trọng thương, tự biết bản thân không còn khả năng chiến đấu nữa, đề phòng hắn chạy thoát, đành phải dùng hết chút sức lực cuối cùng, dùng ba cái chân để đánh đổi, chạy ra báo tin cho các ngươi…”
Vừa dứt lời, chúng yêu có mặt tại đó đều dành cho Dạ Phong Rết Yêu những ánh mắt kính nể.
Trận chiến đó chắc hẳn rất bi thảm!
Ngay cả Ưng Vương và Xà Vương cũng đều đã tử trận, để có thể chạy ra ngoài báo tin, chỉ e là Dạ Phong Yêu Linh đã phải trả một cái giá rất đắt!
“Dạ Phong Yêu Linh, thật là may mắn cho lãnh địa của chúng ta khi có được kẻ trung thành, cống hiến như ngươi!” Báo Vương trịnh trọng nói: “Ngươi cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi. Những chuyện tiếp theo cứ giao lại cho bọn ta đi, bọn ta sẽ cứu Yêu Hoàng ra, đồng thời cũng báo thù cho Xà Vương và Ưng Vương.”
Chúng yêu đồng loạt tán thành lời nói của Báo Vương.
“Không không không, cứ nói tiếp thì ta lại càng hổ thẹn, nhìn Yêu Hoàng bị bắt, Xà Vương và Ưng Vương hùng hổ lẫy lừng, nhưng ta lại không thể làm gì được, ta… đáng chết!” Dạ Phong Rết Yêu cúi đầu, vô cùng áy náy mà nói.
“Dạ Phong Yêu Linh, ngươi nói cái gì vậy? Ngươi cùng Xà Vương và Ưng Vương đã làm quá nhiều chuyện cho lãnh địa của chúng ta.” Trư Vương vội vàng nói. “Hắn ta chiến đấu một mình, ngay cả Yêu Hoàng cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng các ngươi đã biến hắn thành kẻ tàn phế, vậy là đã quá đủ rồi.”
“Đúng vậy, chúng ta đã nợ các lãnh địa khác quá nhiều, nhưng cứ như thế này, chúng ta hoàn toàn không cần phải nhờ vả các Yêu Hoàng khác ra tay giúp đỡ.”
“Cho nên, ba kẻ các ngươi chính là đại công thần của lãnh địa chúng ta.”
“Những chuyện còn lại cứ để cho chúng ta lo.”
“Tất cả nghe lệnh, người này đã bị tàn phế nặng rồi, toàn lực xuất phát giải cứu Yêu Vương và báo thù cho Xà Vương, Ưng Vương!”
Lời vừa truyền ra, tất cả đều phấn chấn hẳn lên, dùng sĩ khí trước nay chưa từng có, lao về phía vị trí của Dịch Phong.
Mà sau khi Báo Vương rời khỏi, Dạ Phong Rết Yêu vừa nãy còn đang hấp hối bất ngờ lao đi với tốc độ nhanh chưa từng thấy.
Trong nháy mắt.
Biến mất không thấy tăm hơi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận