Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1275: Thế giới rộng lớn như vậy, phải đi xem thử

"Vậy Dạ đảo chủ có từng thử kết bạn chưa?"
Dịch Phong lại hỏi tiếp.
Dạ Kiêu yên lặng.
Nàng ta không hiểu.
"Có người nào rất quan trọng với Dạ đảo chủ không?"
Dịch Phong bổ sung: "Ý ta là trước đây".
"Có".
Dạ Kiêu buột miệng thốt ra.
"Là phụ thân của ta, nhưng khi ta còn rất nhỏ ông đã qua đời rồi".
"Lúc đó chắc Dạ đảo chủ rất buồn phải không" Dịch Phong hỏi.
Dạ Kiêu trầm mặc không lên tiếng.
"Thực ra ai cũng như vậy, người quan trọng rời khỏi qua đời đều sẽ đau buồn" Dịch Phong nhẹ giọng an ủi.
Dạ Kiêu gật đầu.
"Nhưng rồi ai cũng sẽ rời đi..." Dạ Phong lại nghiêm túc nói tiếp.
Ánh mắt Dạ Kiêu nhìn về phía hắn.
"Cũng may với mỗi một người mà nói, trong cuộc đời rồi sẽ gặp được rất nhiều người quan trọng với mình..." Dịch Phong tiếp tục lên tiếng: "Hắn có thể là người thân ruột thịt của cô, cũng có thể là bằng hữu cùng chung hoạn nạn, thậm chí là kẻ thù có cùn chí hướng với cô..."
"Người thân, bằng hữu, kẻ thù..."
Dạ Kiêu nghiêm túc suy nghĩ lời nói của Dịch Phong.
"Vậy huynh có không?" Nàng ta ngẩng đầu hỏi.
"Có, rất nhiều".
Dịch Phong ngửa đầu uống ly rượu, cười nói: "Ta có một tiểu đồ đệ Chung Thanh, tuy chúng ta không có quan hệ huyết thống, hắn ta lại thân với ta như phụ tử".
"Ta còn có một tay đấm, tuy hắn ta chẳng đánh lại ai cả, nhưng đã từng cứu ta."
"Ta có rất nhiều hàng xóm, bọn hắn từng tặng cho ta rất nhiều đồ ăn, lúc ta nhàm chán thì chơi cờ cùng ta, đấu địa chủ với ta."
"À đúng rồi, ta còn nuôi một con chó..."
Không biết tại sao, khi nghe Dịch Phong nói ra nhiều người quan trọng như vậy, Dạ Kiêu cảm thấy cực kì mất mát.
"Đương nhiên, không chỉ như thế".
Giọng nói của Dịch Phong lại truyền đến.
"Trừ bọn hắn ra, sau này ta cũng gặp được rất nhiều người thú vị, sơn mạch Mộ phủ có Bạch Phiêu Phiêu, động phủ tiên nhân có Vân Yêu Yêu, thành Bình Giang còn có Lục Thanh Sơn..."
"Tuy đã rất lâu ta chưa gặp lại họ...
"Còn có đảo Thiên Độc bây giờ, nhóm độc sư cẩn trọng, cùng Trương Sùng đứng thứ hai, đương nhiên cũng bao gồm Dạ đảo chủ cô".
Nghe vậy.
Dạ Kiêu ngẩng đầu nhìn Dịch Phong, môi đỏ không khỏi mím chặt.
"Mọi người đối với ta mà nói đều là bằng hữu, đều là người quan trọng." Dịch Phong cười nói: "Tuy giao tình của chúng ta không sâu đậm, nhưng ta cảm thấy trên đảo có rất nhiều người đáng để ta kết giao bằng hữu, nếu có ai đó rời đi, trong lòng ta cũng sẽ rất khó chịu".
"Vừa nghĩ đến ngày mai phải đi ta cũng không nỡ".
"Nhưng mà thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, ly biệt hôm nay là để tương phùng tuyệt vời hơn trong tương lai".
Gió biển hơi lạnh, khiến thân hình Dịch Phong có chút mỏng manh, không nhịn được lại uống thêm hớp rượu mạnh làm ấm người.
Uống xong, Dịch Phong lại rót một ly, nâng về phía Dạ Kiêu.
"Dạ đảo chủ, không biết với cô mà nói ta là gì?" Dịch Phong cười hỏi.
Dạ Kiêu ngơ ngác ngồi đó.
Rơi vào trầm tư.
Là gì nhỉ?
Vậy mà nàng ta không thể nói rõ ngay lập tức.
Nàng ta chỉ biết Dịch Phong là người duy nhất bằng lòng tiếp xúc thân mật với nàng ta, không như những người khác giữ khoảng cách với nàng ta.
Cũng chỉ biết vừa nghĩ đến Dịch Phong phải đi, nàng ta sẽ rất khó chịu, rất không nỡ.
Thấy Dạ Kiêu yên lặng, Dịch Phong thản nhiên mỉm cười, không để ý mà là thu tay lại tự mình uống rượu.
Lúc vừa bắt đầu có lẽ cảm thấy Dạ Kiêu là nữ hải vương.
Nhưng bây giờ dù sao cũng ở đảo Thiên Độc lâu như vậy, nghe thấy rất nhiều chuyện cũng nhìn ra rất nhiều chuyện.
Cho nên tâm tư của Dạ Kiêu, sao hắn có thể không nhìn ra được.
Hắn không phải kẻ ngốc.
Nhưng nếu Dạ Kiêu thật sự thích hắn, đối diện với nữ nhân muốn tư sắc có tư sắc, muốn thân hình có thân hình, thậm chí còn có thực lực bán thánh, Dịch Phong có thể làm được chuyện ngồi trong lòng vẫn không loạn sao?
Đáp án chắc chắn là phủ định.
Dù sao hắn cũng là nam nhân.
Còn là nam nhân mạnh mẽ hữu lực.
Nhưng sự thật Dạ Kiêu thật sự thích hắn sao?
Dịch Phong không cho là vậy.
Nhiều nhất cũng chỉ là một loại hảo cảm dị dạng nào đó mà thôi.
Thậm chí hắn nhìn ra được hôm đó đối mặt với sự trêu chọc của hắn, sở dĩ Dạ Kiêu đồng ý không phải là nàng ta thích hắn, mà với Dạ Kiêu mà nói hắn rất khác biệt.
Là người duy nhất chịu tiếp xúc thân mật với nàng ta mà thôi.
Thậm chí nàng ta không hề suy nghĩ sự tiếp xúc thân mật đó liệu có phù hợp hay không, có khác người hay không.
Nói ra thì.
Nữ nhân này rất đáng thương.
Trong tình huống này, Dịch Phong không thể làm được chuyện giậu đổ bìm leo.
Thời gian một đêm trôi qua rất nhanh.
Từ đầu đến cuối Dạ Kiêu vẫn giữ yên lặng, trầm mặc không nói gì, dường như cả đêm đều đang suy nghĩ câu hỏi của Dịch Phong.
Mà Dịch Phong lại tự mình uống rượu, từ đầu đến cuối không quấy rầy nàng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận