Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 88: Đệ nhất luyện dược sư Nam Sa

“Hừ, ta mặc kệ lời ngươi nói là thật hay là giả, ta ra hạn cho ngươi trong vòng bảy ngày phải đem Hỏa Diễm Châu đến đưa cho ta. Ta không quan tâm ngươi đã tặng cho người khác hay không, thật thì cũng phải đến lấy về cho ta.” Lỗ Đạt Sanh nói mà không thèm suy nghĩ.
Thanh Sơn Lão Tổ lộ ra vẻ mặt khó xử.
Viên Hỏa Diễm Châu này đã đưa cho Dịch Phong tiên sinh rồi, cũng đã đến tay của tiên sinh rồi, sao có thể không biết xấu hổ mà lấy lại chứ?
Hơn nữa không trở về là chuyện nhỏ, khiến cho tiên sinh không vui mới là chuyện lớn.
“Hử?”
Lỗ Đặt Sanh nhấc mí mắt lên.
“Đại sư, việc này sợ là không được thật.” Sắc mặt Thanh Sơn Lão Tổ nói một cách lúng túng: “Nếu là yêu cầu khác, ta nhất định sẽ thỏa mãn Lỗ đại sư, nhưng tình cảnh bây giờ thì xin ngươi thứ lỗi cho.”
Lỗ Đạt Sanh híp mắt nhìn Thanh Sơn Lão Tổ, chậm rãi nói: “Bỗng nhiên ta thấy rất tò mò, viên Hỏa Diễm Châu này rốt cuộc ngươi đã đưa cho người nào mà lại khiến ngươi dè chừng như vậy.”
“Cái này…”
Thanh Sơn Lão Tổ cười khổ, trong lời nói tràn ngập sự tôn kính: “Vị kia tiên sinh đâu phải là người mà Lục Thanh Sơn ta có thể đánh giá tùy ý chứ, nhưng hắn là ân nhân cứu mạng Lục Thanh Sơn ta, cũng là người đã cứu toàn bộ Thanh Sơn Môn.”
“Ồ?”
Trong mắt Lỗ Đạt Sanh hiện lên vẻ mỉa mai trào phúng, từ từ nói: “Nếu ngươi đã nói người này như vậy, Lỗ Đạt Sanh ta đây không khỏi có ý nghĩ muốn đi gặp mặt người đó, cũng muốn nhìn xem rốt cuộc người nọ có lợi hại như ngươi đã nói không.”
“Lỗ đại sư, chuyện này sợ là không tiện đâu. Vị tiên sinh này bước vào phàm trần chỉ vì muốn cảm nhận cuộc sống sinh hoạt của người bình thường, cho nên hắn cũng không muốn ai quấy rầy mình.” Thanh Sơn Lão Tổ vội vàng giải thích.
“Ngươi nói là việc ngươi nói, ta đây muốn gặp là chuyện gặp của ta, không được cũng phải được.”
Khóe miệng Lỗ Đạt Sanh nhếch lên, cùng lúc đó cái bàn bên cạnh biến thành bột phấn trong nháy mắt, đồng thời, một luồng uy áp hướng về phía Thanh Sơn Lão Tổ mà đến.
Thấy thế, Lục Thanh Sơn cắn chặt răng, trên trán tuôn ra từng giọt mồ hôi lạnh, nhưng vẫn kiên trì nói: “Lỗ đại sư, thật sự không được.”
“Hừ!”
Lỗ Đạt Sanh tức giận, một bước đi ra khỏi phòng. Trong nháy mắt đã đi tới chỗ của Lạc Lan Tuyết, uy áp khủng bố bao phủ, bàn tay lão gắt gao bóp chặt cổ Lạc Lan Tuyết.
Thanh Sơn Lão Tổ đuổi theo sát sao chạy tới nhìn thấy thế, hô lớn: “Dừng tay.”
“Ha ha.” Lỗ Đạt Sanh cười lạnh nói: “Ta đây thật muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có dẫn ta tới gặp người mà ngươi gọi là tiên sinh kia không?”
Nhất thời, Thanh Sơn Lão Tổ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
“Hử?” sức lực trên tay Lỗ Đạt Sanh mạnh thêm hai phần, nặng nề nói: “Ngươi yên tâm, ta tìm hắn chỉ vì muốn có được Hỏa Diễm Châu, không có ý gì khác đâu.”
“Được, được thôi!”
Nhìn Lạc Lan Tuyết hô hấp ngày càng khó khăn, Thanh Sơn Lão Tổ đành phải thuận theo lão ta.
“Cứ quyết vậy đi, chờ ta làm xong việc trong tay, năm ngày sau, ngươi dẫn ta đi gặp hắn.” Lỗ Đạt Sanh nhàn nhạt cười một tiếng, lúc này mới buông Lạc Lan Tuyết trong tay ra.
Thanh Sơn Lão Tổ mang vẻ mặt rất khó coi mà gật đầu.
Cả khuôn mặt tràn ngập vẻ không biết phải làm sao.
Chỉ hy vọng tiên sinh chớ có trách ta dẫn người đến phá vỡ sự thanh tịnh của người thôi!
“Lý Mạc Trắc, ngươi đang làm gì vậy, mau thả chúng ta ra ngoài?”
Ở trong một hẻm núi trên ngọn núi phía sau Mạc Phủ, nơi này hoa thơm chim hót, là một nơi yên bình lại cát tường may mắn, ngoài mặt thoạt nhìn giống như là một nơi thế ngoại đào nguyên.
Nhưng mà, giờ phút này đây nơi này đâu đâu cũng nguy hiểm, mỗi một bước đều khiến lòng người khiếp sợ.
Đương nhiên đám người Ngô Vĩnh Hồng không ngờ được sau khi rời khỏi võ quán, Lý Mạc Trắc lấy lý do là tìm bảo vật mà dẫn bọn họ tới nơi đây, hơn nữa còn đưa bọn họ vào sâu vào trong.
“Lý Mạc Trắc, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi không đưa chúng ta ra ngoài, Sở Sư Cuồng ta thề không đội trời chung với ngươi.” Sở Sư Cuồng tức giận đến mức muốn bùng nổ, mắng mỏ liên tục về phía Lý Mạc Trắc.
Trong mắt Tôn Gia Cát và Ngô Vĩnh Hồng cũng xuất hiện hận ý nồng đậm hệt như vậy.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, bọn họ lại bị người nhà hãm hại.
“Ha ha ha.”
“Kêu to lên, kêu to lên, các ngươi kêu rách cổ họng cũng vô dụng thôi.”
Trong mắt Lý Mạc Trắc lóe lên sự mỉa mai, nói: “Đừng nói là đi ra ngoài, hiện tại các ngươi muốn cử động một bước cũng đã khó rồi, nơi đây nhìn như nơi yên bình, kỳ thật lại là nơi hiểm yếu. Nơi đây không chỉ có một trận pháp thiên nhiên, ba vạn năm trước nơi này vẫn là một di tích của chiến trường, năm đó những vị đại năng chiến đấu khi vào trong trận pháp thiên nhiên này còn cho thêm vào mấy đại trận đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận