Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2414: Những năm này ngươi vất vả rồi (2)

Dịch Phong nhìn Lý Đạp, cười nhẹ một tiếng, đưa ra một tấm thiếp mời màu đỏ. “Không còn mấy ngày nữa là đến hôn lễ, đừng có đến muộn.” Lý Đạp mở thiếp mời ra, nhìn thấy họ ở bên trên, lập tức trong lòng run lên. Lý Đạp xúc động nói:
“Chủ thượng, đây là hậu nhân của Thương gia sao?!”
Dịch Phong gật đầu. Sau khi Lý Đạp có được câu trả lời khẳng định của chủ thượng, thì cảm xúc dâng trào. Ông nhớ lại nói: “Lúc trước khí thế của Thương lão ca như hồng, bá đạo vạn cổ, còn từng cứu tính mạng của ta.
Khổ nỗi trời ghét anh kiệt, về sau vì cứu đồng bạn mà bản thân rơi vào trong bẫy oanh liệt hi sinh.”
“Không ngờ được Thương lão ca còn có hậu nhân, Thương lão ca còn có hậu nhân thật sự là quá tốt rồi! Xem ra, năm đó huyết mạch của những lão gia hỏa chúng ta vẫn còn ở đó…”
Lý Đạp vô cùng phấn chấn, dường như ông lại dấy lên được nhiệt tình. “Chủ thượng, ta nhất định sẽ đến đúng lúc!” Dịch Phong mỉm cười gật đầu. Nhìn tâm tình của Lý Đạp tăng vọt, trong lòng của hắn cũng dâng trào một dòng nước ấm. “Vậy thì ngươi đi thu dọn một chút, chuẩn bị cẩn thận rồi lên đường!”
Nói xong, Dịch Phong giậm chân rời đi, chậm rãi biến mất ở trong hư không. Lý Đạp nhìn về phía thân ảnh của Dịch Phong rời đi, cung kính cúi đầu thật sâu…
Dưới bầu trời đang mưa nhỏ, tí tách tí tách rơi. Trong sơn cốc lờ mờ sương, phương xa có một đàn cò trắng bay qua núi, hợp thành một bức tranh mỹ lệ tuyệt đẹp.
Trong làn sương trắng có một sơn trang to lớn như ẩn như hiện, mơ hồ có thể thấy được hai chữ to “Tàng kiếm” như rồng bay phượng múa ở bên trên. Sơn trang được bảo vệ nghiêm ngặt, thỉnh thoảng trong trang có người cầm kiếm phi lên, đạp không bay qua. Dưới chân sơn trang gập ghềnh đường nhỏ, có một thân ảnh y phục trắng. Tay hắn cầm dù giấy, ánh mắt dịu nhẹ, ngẩng đầu nhìn sơn trang phía trước. Chân đạp mặt đất nhưng lại không dính một chút cát bụi, xuyên qua linh trạch nhưng lại không nhiễm một chút mưa bụi.
Một bước của hắn bằng mười trượng, giống như trích tiên hạ phàm.
Khi xuất hiện, đã xuôi theo thềm đá trước sơn môn, chậm rãi từng bước đi lên.
Chỉ sau chốc lát, hắn đã đi đến trong sơn trang. Cho dù sơn trang đề phòng vô cùng nghiêm ngặt, nhưng lại không có người nào phát hiện ra ở trong này nhiều thêm một thân ảnh áo trắng. Hắn một đường đi sâu vào.
Đi ngang qua trường luyện võ, hắn nhìn thấy vô số đệ tử của sơn trang đang luyện kiếm, nhưng lại chưa từng dừng lại nửa bước. Đại điện sơn trang đang có cao nhân luận đạo, hắn cũng không có mấy phần coi trọng những người này.
Cuộc đời phù du. Tất cả những chuyện xảy ra xung quanh, phảng phất giống như không có bất kỳ liên quan gì đến hắn. Hắn giống như là không khí vô hình, một sự tồn tại vô cùng chân thực, nhưng lại làm kẻ khác nhìn không thấu, vô ảnh vô hình.
Dường như thế gian này không có bất kỳ sự vật nào, có thể dẫn đến sự quan tâm, kích thích hứng thú của hắn. Hắn đi qua hành lang trong viện, sau núi của sơn trang. Lối vào sau núi có một tấm bia đá đứng thẳng sừng sững. Trên tấm bia đá khắc hai chữ lớn “Cấm địa” đỏ tươi. Dưới hai chữ lớn màu đỏ có hàng chữ nhỏ, trên đó viết “Người xâm phạm cấm địa sẽ chết.”
Phòng vệ sau núi so với sơn trang mà nói, chỉ có hơn chứ không kém, nhưng vẫn như trước không có người nào phát hiện thân ảnh áo trắng đến đây.
Hắn nhàn nhã giống như đi bộ vậy, yên lặng đi qua trước mặt những người thủ vệ này, đi đến bên cạnh vách đá ngàn trượng thẳng đứng. Trên vách đá dựng đứng có một bộ thi hài trắng toát, nó bị một thanh lợi kiếm đính ở bên trên vách. Kiếm quang trong trẻo, xương trắng toát. Cảnh tượng này so với non xanh nước biếc ở xung quanh, hiển lệ ra vô cùng không hợp nhau. Người thanh niên áo trắng thu lại dù giấy, lộ ra một khuôn mặt tuấn lãng. Người đến chính là Dịch Phong. Dịch Phong lăng không giậm chân bay lên, đi đến bên cạnh thi hài lơ lửng ngồi xuống. Hắn nhìn bạch cốt âm y, lộ ra một nụ cười ấm áp, phảng phất giống như là lão hữu gặp nhau vậy. Dịch Phong nhìn một chút non xanh nước biếc ở xung quanh, vừa nói chuyện vừa lấy ra một bộ đồ uống trà. “Hoàn cảnh nơi này cũng không tệ, cũng coi như là tụng chung linh dục tú, là một nơi động thiên phúc địa.” Dịch Phong bày hai ly bạch ngọc lơ lửng ở không trung. Tiếp đó, hắn cầm ấm trà lên, đổ nước trà màu vàng óng giống như hổ phách truyền vào trong hai chén bạch ngọc. Khói lượn lờ bốc lên, Dịch Phong khẽ than nhẹ một tiếng. “Ai, có điều dựa vào tính tình của ngươi, một mình đợi ở chỗ này lâu như vậy, chắc chắn là rất tịch mịch đúng không.” Dứt lời, ánh mắt Dịch Phong thuận theo nước trà trong chén, chuyển dời đến bên trên bạch cốt âm u. “Hôm nay ta đến ôn lại chuyện cũ với ngươi, cũng để cho ngươi cùng với ta uống một chút trà.” Một trận luồng gió mát thổi qua, giống như đang đáp lại Dịch Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận