Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2401: Dùng đạo của người trả lại cho người (1)

Bất tri bất giác đã đến đầu hạ.
Ngày này, Thương Thắng vẫn như trước dọn dẹp một chút, sau đó cao hứng bừng bừng đi ra ngoài hẹn hò.
Nhưng lúc trở lại, Dịch Phong lại thấy ở khóe miệng hắn có máu, thần tình buồn nản.
Thương Thắng không nói câu nào, hắn chỉ đỏ mắt, vô cùng phẫn nộ liều mạng vung kiếm.
Phảng phất như muốn chặt đứt phẫn hận và không cam lòng ở trong lòng.
Dịch Phong đi lên phía trước, ấn tay Thương Thắng xuống, hỏi: “Tiểu tử, xảy ra chuyện gì rồi?”
Thương Thắng vô cùng ủy khuất.
Hắn nhìn Dịch Phong ở trước mặt như huynh như cha, vành mắt đỏ lên, nói hết tích tụ ở trong lòng ra.
“Dịch Phong đại ca, chuyện của ta và Thanh Y bị Tư Đồ lão gia biết được. Bọn họ nói ta là cô nhi, không thân phận không địa vị, thậm chí cũng không bỏ ra nổi một phần sính lễ, nói ta không xứng với Thanh Y.”
Thương Thắng nói xong, nước mắt tràn mi chảy ra ngoài.
Khuất nhục, bi thương, ủy khuất, không cam lòng, đủ loại tâm tình tràn ngập trong đầu của hắn.
“Bọn họ nói ta không xứng với Thanh Y, đánh ta bị thương, cưỡng ép đánh đuổi ta ra khỏi Tư Đồ gia.”
Dịch Phong nghe vậy, trong lòng có ngọn lửa tức giận dấy lên mãnh liệt.
“Ai nói ngươi không có thân phận, không có địa vị? Ai nói ngươi không xứng với Tư Đồ gia của bọn họ? Hôn sự này ta giúp người giành lấy! Lau khô nước mắt, đi theo ta!”
Dịch Phong chắp tay sau lưng, đi về phía ngoài cửa viện.
Thương Thắng cũng lau khô nước mắt, đi theo sau lưng Dịch Phong đại ca.
Loại cảm giác này giống như quay trở về khi hắn còn bé.
Hắn bị đứa trẻ lớn nhà hàng xóm bắt nạt, mà phụ thân cũng sẽ như thế dẫn theo hắn đi đến cửa nhà người ta tìm đối phương lý luận.
Cuối cùng, Thương Thắng hắn cũng có chỗ dựa.
Không bao lâu sau, Thương Thắng đi theo Dịch Phong đại ca, đến cửa ra vào của phủ Tư Đồ.
Cửa ra vào Tư Đồ phủ, Dịch Phong không nói hai lời, dẫn theo Thương Thắng đi xông vào trong.
Một đám thị vệ của phủ Tư Đồ đang muốn đi lên phía trước ngăn cản.
Lại phát hiện bọn họ giống như bị một đạo bình chướng vô hình ngăn cách ở bên ngoài, hoàn toàn không có cách nào đến gần được hai người Thương Thắng.
Mọi người đều vô cùng hoảng sợ.
Chưa đến trong chốc lát.
Dịch Phong và Thương Thắng đã đi đến trong đại sảnh phủ Tư Đồ.
Đại sảnh là kiểu trang trí trang nhã xa xưa.
Tất cả bàn ghế đều là hoa cúc lế chế tạo thành, hai mặt trái phải trong sảnh còn treo tranh thủy mặc mai lan trúc cúc.
Nơi này đàn hương lượn lờ, cây xanh hoa cỏ đan xen vào nhau, có chút thanh u.
Phía bên trên vị gia chủ Tư Đồ gia là Tư Đồ Thái Lễ đang ngồi nghiêm chỉnh.
Ánh mắt của ông ta sáng rực nhìn người đi đến, từ trên cao nhìn xuống chất vấn: “Ngươi là người nào, mạnh mẽ xông vào Tư Đồ gia ta không biết có chuyện gì?!”
Dịch Phong một thân áo trắng như tuyết, hắn chắp tay sau lưng đứng ngạo nghễ ở trong sảnh.
“Ta là người nhà của Thương Thắng, đến đây cầu hôn tiểu thư Tư Đồ Thanh Y cho Thương Thắng.”
Ngữ khí Dịch Phong lãnh đạm, lạnh lùng nhìn Tư Đồ Thái Lễ tự cao tự đại.
Thương Thắng nghe thấy lời nói của Tư Đồ đại ca, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm động.
Loại cảm giác có người làm chỗ dựa này, hắn đã rất lâu rồi chưa từng cảm nhận được.
Cảm động và không cam lòng hóa thành nước mắt, vòng quanh ở vành mắt của hắn, nhưng hắn cố nén tâm tình.
Thương Thắng chỉ hậm hực nhìn về phía Tư Đồ Thái Lễ, lâm vào trong bất an.
Thương Thắng không cam lòng gia chủ Tư Đồ gia nhục nhã hắn, chà đạp hắn thậm chí sai người đánh hắn bị thương.
Nhưng đồng thời hắn cũng muốn có được sự đồng ý của Tư Đồ Thái Lễ, để cho Tư Đồ Thái Lễ đồng ý gả con gái Tư Đồ Thanh Y cho mình.
Loại ý nghĩa cực kỳ mâu thuẫn này, cũng là trạng thái chân thật nhất của rất nhiều con rể lần đầu tiên gặp cha vợ.
Hắn không biết Dịch Phong đại ca sẽ làm như thế nào.
Hắn sợ hãi Dịch Phong đại ca náo đến quá mức, sẽ gặp phải sự vây công của Tư Đồ gia.
Hắn càng sợ Tư Đồ Thái Lễ sẽ bởi vì thế mà mang hận hắn.
Vậy thì hắn muốn cùng với Thanh Y ở bên nhau, sẽ càng khó hơn lên trời.
Đây là loại tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng hôm nay, Thương Thắng cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi diễn biến.
Tư Đồ Thái Lễ nhìn về phía Dịch Phong, cười lạnh nói: “Đến cầu hôn? Ngươi có sính lễ gì mà dám xông vào Tư Đồ gia ta cầu hôn? Ngươi cầu nổi hôn sự này không, tiểu tử này xứng được với con gái của ta sao?!”
Tư Đồ Thái Lễ rất coi trọng người con gái này.
Làm cha làm mẹ, ông ta không thể nhìn con gái gả cho loại tiểu tử nghèo không cha không mẹ này.
Phu thê nghèo hèn trăm chuyện buồn bã.
Tư Đồ Thái Lễ lớn tuổi như vậy, trải qua nhiều năm mưa gió, đương nhiên hiểu rất rõ đạo lý này.
Tuy nói Tư Đồ gia cũng nuôi được Thương Thắng và Tư Đồ Thanh Y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận