Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2323: Ước định (2)

Trước mắt sắp phải rời đi, chẳng biết lúc nào mới có thể trùng phùng.
Trong lòng Dịch Phong vẫn là có chút bất an, lập tức thúc động kiếm ý vô thượng, trong tay sử dụng pháp quyết huyền ảo, bố trí kết giới ở bốn phía bên ngoài tiểu viện, ánh sáng màu vàng nhàn nhạt chớp mắt đã dung nhập khu vực hơn mười trượng!
Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, hắn mới hít một hơi thật sâu lên tiếng căn dặn.
“Nơi này đã bị ta bố trí kết giới, ngoại trừ nàng ra, bất kỳ tu sĩ nào cũng khó mà tùy tiện bước vào, nàng chỉ cần ở trong viện, người ngoài cũng khó mà phát giác khí tức, sau khi ta đi nàng cũng phải vô cùng cẩn thận.”
“Đợi ta trở về, dẫn nàng đi gặp một chút những huynh đệ kia, sau đó chúng ta lưu lạc thiên nhai, cũng không tiếp tục hỏi thế sự giang hồ!”
Nghe thấy lời nói thâm tình, Bạch cô nương cũng lộ ra nét mặt tươi cười khẽ gật đầu.
“Ừm, chàng yên tâm đi đi, ta ở trong thôn đợi chàng trở lại, thiên hoang địa lão, tuyệt đối không rời đi.”
Một câu nói ôn nhu, lộ ra thâm tình vô tận.
Trong lòng Dịch Phong tuôn ra loại cảm giác phức tạp khó mà diễn tả bằng lời, hắn không còn dám ở lâu thêm một chút, sợ mình sẽ thật sự dao động, sau khi nhìn thật kỹ khuôn mặt tuyệt kỹ kia một chút, hắn cắn răng bay vào trong mây!
Bạch y thần kiếm bay lên trời, giai nhân váy dài đau lòng biệt ly.
Nhìn thân ảnh Dịch Phong biến mất ở phía chân trời, giọt nước mắt từ khóe mắt của Bạch cô nương rơi xuống, giống như người phàm khó mà kiềm chế được tâm tình phức tạp trong lòng, nàng không tiếp tục nói lời này, sợ mình sẽ trở thành phiền toái, ảnh hưởng đến tâm cảnh của Dịch Phong.
Bốn phía đã sớm không còn người nào bên cạnh, tiểu viện cũng yên tĩnh lạ thường.
Lá cây rơi xuống vang lên âm thanh nhẹ nhẹ, lộ ra một chút tịch mịch khiến người ta thấy chua xót.
Đứng ở trước cửa tiểu viện đã lâu, từ đầu đến cuối Bạch cô nương vẫn không rời đi, yên lặng nhìn bầu trời cầu nguyện cho người tình, chờ mong tương lai trùng phùng…
Ở chân trời phía xa.
Dịch Phong bay xuyên qua mây, hốc mắt cũng đã ửng đỏ, nhưng hắn biết rõ bản thân mình gánh vác trách nhiệm, không dám suy nghĩ nhiều đến tình cảm chân thành trong lòng, chỉ có thể nắm chặt trường kiếm trong tay, mượn điều này để nhắc nhở bản thân.
Thuận theo tu vi vận chuyển không ngừng bay ra, sơn thôn nhỏ đã sớm khuất ở chân trời, thần sắc Dịch Phong cũng trở nên trang nghiêm, cho dù trong lòng có ngàn vạn sóng cả, cũng bị ý lạnh lẫm liệt yên lặng đè xuống!
Trước mắt, đã sắp bước vào nội cảnh Đông Linh hoàng triều!
Đông Linh hoàng triều, đế đô.
Phố dài như rồng, hai bên cửa hàng san sát nối tiếp nhau, đủ loại người trên đường không ngừng lui tới, trong đó không thiếu quan lại quyền quý, cũng có tu sĩ phi phàm cầm binh khí trong tay.
Ở trong đế đô hoàng triều này, khắp nơi đều có thể thấy được hạng người phi phàm, dân chúng tầm thường đã sớm thành thói quen, rất hiếm có người chú ý đến người đi đường.
Mà hôm nay, con dân đế đô kiến thức rộng rãi, lại bắt đầu không ngừng dừng chân ngoái nhìn.
Tầm mắt mọi người tập trung nhìn vào một người đang bước vào phố dài.
Người kia có vẻ ngoài mày kiếm mắt sáng, tóc xanh như suối hơi rủ xuống, trong tay nắm lấy một trường kiếm xưa cũ, cả người tản ra khí chất siêu tuyệt xuất trần, chậm rãi đi vào trong thành thị nhộn nhịp, giống như hạc giữa bầy gà.
Nhìn thấy kiếm hiệp phong phạm như vậy, có không ít người trong mắt lộ ra vẻ kinh diễm.
Không đợi người qua đường nhìn nhiều thêm vài lần, cấm vệ Đông Linh người mặt giáp đen đã ở phía đối diện giục ngựa mở đường đi đến, mọi người hai bên phố dài, đều bị cấm vệ ngăn cách.
Chỉ có kiếm tu áo trắng kia, một mình với phố dài trống trải.
Tiếp đó thì thấy lưu kim xa giá vội vàng đi đến, đứng ở chính giữa phố dài, mấy con yêu thú kéo xe, tản ra khí tức đáng sợ, khiến cho người qua đường hai bên mắt lộ ra kinh hãi.
Đợi đến khi nhìn thấy có người từ xa giá hoa lệ kia vội vàng nhảy xuống, càng là khiến cho bốn phía lặng lẽ không ngừng bàn luận!
“Lục hoàng tử?!”
“Tham kiếm lục hoàng tử!”
Đúng vào lúc người qua đường hai bên vang lên tiếng bái kiến giống như núi kêu biển gầm, người thanh niên hoa phục nhảy xuống từ xa giá kia, trong mắt lại chỉ có người kiếm tu áo trắng, trong mắt lộ ra vẻ kinh hỉ sau đó nhanh chân bước lên phía trước hành lễ chào hỏi!
“Tiền bối!”
“Thật sự là người!”
“Không ngờ được ngươi và ta còn có thể gặp lại lần nữa, hôm nay ta nhất định phải cố gắng tận tình của chủ nhà, đáp tạ ân tình năm đó!”
Hành động nhiệt tình ôm quyền chào hỏi, đã làm bốn phía quần chúng ăn dưa choáng váng.
Nhìn dáng vẻ người thanh niên có chút kích động.
Dịch Phong cũng cố tình toát ra một chút kinh ngạc, chiến thuật ôm quyền lên tiếng.
“Hóa ra ngươi đúng thật là hoàng tử Đông Linh hoàng triều…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận