Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 726: Là hắn?

Dịch Phong đưa nhẫn trữ vật về phía Mạn Mạn và bắt đầu dựng trại bên biển.
Hắn chắc chắn rằng Mạn Mạn có thể chạy trong biển đen.
Tuy nhiên, hắn thực sự không biết sẽ phải chạy bao lâu nữa, tuy nhiên chậm như ốc sên bò. Vì vậy, việc đầu tiên là hãy chuẩn bị đủ thức ăn.
Hắn không biết bãi biển này rộng như thế nào, nhưng trước khi đến tiên giới, hắn biết chắc chắn đã biết rằng sự rộng lớn hơn gấp vạn lần so với Tiên Giang lục địa.
Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn ở trên biển quá lâu?
Không có đủ thức ăn, chết đói trên biển một cách đây đáng thương. Ít nhất hắn phải chuẩn bị thức ăn cho ba năm.
Vì nước biển không có độc nên cá ở biển này chắc chắn cũng không có độc.
Dịch Phong đã làm xong một cái cần câu, làm việc nghĩa không được phép chùn bước, hắn nhanh chóng tìm đến một chỗ nông ở ven biển.
Hắn đi lang thang một lúc, nhưng không hề nhìn thấy một con cá nào. Nước biển thật sự quá đen.
"Ôi cái quái gì vậy!" Vừa xuống biển, hắn đã bị đâm một nhát vào mắt cá chân. Có vẻ như hắn bị một con gì đó cắn.
Dịch Phong nhanh chóng dùng tay bắt lấy mắt cá chân. Hắn bắt được một con cá trông vô cùng xấu xí.
Con cá có màu đen tuyền, trong nước biển đen hắn hoàn toàn không thể nhìn thấy nó. Con cá có bộ răng dài sắc nhọn và đôi mắt màu xanh lam. Nó nhìn chằm chằm vào Dịch Phong, miệng liên tục đớp đớp trong không khí.
Hai hàm răng sắc nhọn cắn vào nhau với tốc độ nhanh chóng, liên tục phát ra tiếng "Két két két" như muốn nuốt chứng Dịch Phong.
Dịch Phong nhìn con cá xấu xí đang điên cuồng muốn cắn mình, sau đó dùng tay hất mạnh con cá xuống mặt nước.
Mắt con cá lồi to, bụng lật ngược lại, nó chết nổi trên mặt nước ngay sau một cú hất của Dịch Phong.
Dịch Phong nhặt nó lên và ném vào giỏ.
"Cái mẹ gì nữa vậy!" Lại là một âm thanh khác. Dịch Phong dùng tay kéo nó ra, lại là một con cá nữa.
"Cái thứ chết tiệt!" Quanh chân hắn bị đàn cá bám dày đặc, cảm giác tê nhói như bị vô số con côn trùng nhỏ cắn.
Dịch Phong không bắt nữa. Hắn nhấc chân lên, đàn cá bám dày đặc quanh hai chân trắng bóc. Tất cả chúng đều đang cắn vào chân Dịch Phong.
"Cắn thế này mà cũng dám cắn ông nội của các ngươi sao?" Dịch Phong cầm giỏ đặt xuống dưới chân.
Với một cú hất chân của hắn, một nửa giỏ đã đây. Hắn lại nhấc chân kia lên và hất tiếp. Dịch Phong vừa bước lên bờ, vừa lắc chân để hất đống cá vào giỏ.
Lúc hắn vừa bước lên bờ, trong giỏ đã được lấp đầy với cả chục con cá.
Hắn đổ hết toàn bộ cá ra bãi cát, sau đó ngồi trên bờ và duỗi thẳng chân để bắt cá.
Sau một lúc lâu, cả buổi sáng Dịch Phong đã bắt đủ cá, buổi chiều hắn sẽ xử lý giỏ cá này. Hắn ướp cá với muối và cho vào đóng hộp, băm nhỏ thịt cá nhồi làm lạp xưởng, và cắt từng khúc cá nhỏ để phơi khô.
Lại là một buổi sáng khác. Khương Chí nhìn thấy biển đen từ xa.
Không ngờ nàng ta lại đi lạc tới biển đen này.
Khương Chí vốn dĩ muốn rời khỏi đây, nhưng vô tình nàng lại nhìn thấy một bóng người trong bãi biển.
Trên đảo Ám Ảnh này hóa ra vẫn có thể nhìn thấy người còn sống.
Khương Chí không thể nhịn được nữa, nàng ta bèn đi về hướng biển đen.
Sắp đến gần, nàng ta thấy một bóng người đột nhiên vọt ra khỏi mặt biển!
Khương Chí sửng sốt, nàng ta nghiêm túc nhìn người đó. Quần áo của người này thật sự rất kỳ lạ, giống như một chu du, trên người đầy tua đen. Những chiếc tua đen treo khắp người.
Nàng ta thấy người đó đi đến bãi biển sau đó nhảy xuống. Những tua đen khắp người hắn đột nhiên rơi xuống bãi biển!
Tất cả những gì còn lại... Là một cơ thể trần truồng.
Khương Chí sửng sốt, nàng ta nhanh chóng quay đầu đi nơi khác để tránh nhìn thấy những thứ trước mắt!
Một lúc sau, nàng ta quay đầu lại nhìn, hai tai đỏ ửng. Nàng ta không khỏi tò mò.
Nàng ta chỉ thấy người đó quay lưng lại, toàn thân trần như nhộng và trắng muốt... Hắn cực kỳ dễ thấy trong bóng đêm.
"Vèo!" Hắn nghênh ngang nhảy xuống biển. Lúc đứng dậy, quanh người hắn lại đầy những "tua".
Sau đó Khương Chí mới phát hiện ra những thứ đó vốn dĩ không phải là tua trang trí, mà đó là cá!
Này này này...
Khương Chí sững sờ, nhất thời không biết nên nói gì. Người này dùng cơ thể hắn để câu cá sao? !
Khương Chí không kìm được mà đi về phía trước, nhìn người đàn ông đó từ dưới biển đi lên, lúc này nàng ta mới nhìn rõ bộ dạng người đó.
Đây là... Nam nhân trước kia mà! "Là ngươi!" Nàng ta thốt lên.
Tên tiên nhân hèn mọn đó hóa ra vẫn chưa chết!
Dịch Phong nghe thấy tiếng hét liền ngẩng đầu nhìn lên thì thấy nữ nhân mặc đồ đỏ. Hắn sợ tới mức kẹp hai chân vào nhau, lấy vội tấm da sói bên cạnh đắp lên người.
"Là ngươi à." Dịch Phong ho khan hai tiếng, giả vờ như chưa bị người khác nhìn thấy cảnh xấu hổ vừa rồi.
"Tiểu cô nương à, không phải ngươi muốn ở đó chờ chết sao? Bộ dạng này thật không giống người chờ chết một chút nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận